Tiền Dư thấp thỏm không yên, hết liếc Chu Trạch Chung rồi lại nhìn Thi Uẩn với vẻ mặt khó hiểu, anh ta lúng túng vuốt ve ghế sô pha bọc da, miệng không ngừng lẩm bẩm “ghế sô pha này là ghế sô pha thật”.
Thi Uẩn ghét bỏ lườm anh ta, nụ cười trên mặt vẫn chưa kịp tan biến.
Tiền Dư ngạc nhiên: “Hóa ra cậu không lén lau nước mắt hả?”
“Tớ lau nước mắt làm gì?” Thi Uẩn không hiểu.
Tiền Dư quay lưng về phía người đàn ông đang cho mèo ăn, đưa tay chỉ về hướng đó: “Cậu ta vừa vạch ranh giới giữa hai người rõ ràng như vậy, đổi lại là tớ đã khóc chết rồi.”
“Nước mắt của cậu đúng là chẳng đáng giá.” Thi Uẩn không đồng tình: “Giống như triết lý sống của một ly nước uống dở, hoàn toàn phụ thuộc vào việc cậu muốn suy nghĩ theo hướng tích cực hay sẵn sàng rơi vào hướng tiêu cực.”
Mà Thi Uẩn là một người lạc quan bẩm sinh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play