Mấy ngày sau đến tiết Đại Tuyết, thôn Sơn Tú chính thức bước vào mùa đông, ban ngày ít người ra ngoài hơn.
Diệp Khê ngồi trong phòng khách thêu khăn tay, ông chủ cửa hàng vải lần trước đã hỏi cậu mấy lần rồi, có khăn tay thêu nào không, nói các tiểu thư nhà giàu đến cửa hàng mấy lần đều muốn tìm khăn tay do Diệp Khê thêu, nói kiểu dáng đẹp. Vừa hay bây giờ đã vào đông, không tiện ra ngoài nữa, liền ở nhà thêu khăn tay. Lâm Tương Sơn ở ngoài sân đốt than, trên người mặc áo bông mới Diệp Khê may, bên trong nhồi đầy bông, không hề thấy lạnh.
Khoảng thời gian này, hắn lên núi đốn củi về đốt thành than đã chất đống được mười mấy gánh, đều cất trong hầm, cho dù dùng đến tháng tư sang xuân cũng đủ.
Đã đến giờ Tỵ, sắp đến giữa trưa rồi, trời vẫn âm u, không thấy mặt trời, cũng không thấy tuyết rơi, trông cứ làm lòng người bất an.
Diệp Khê nói vọng ra sân: “Tương Sơn, hôm nay đúng là tiết Đại Tuyết sao?”
Lâm Tương Sơn đang trông lò đất, ừ một tiếng: “Lịch treo trong bếp có ghi mà, hôm nay đúng là tiết Đại Tuyết.”
Lịch là do triều đình ban hành vào đầu xuân hàng năm, do các quan thiên văn quan sát nhật nguyệt tinh tú, xác định bốn mùa hai mươi tám tiết khí, nhà nông dựa vào lịch hàng năm để gieo trồng, khai hoang, vì vậy nhà nào cũng có một cuốn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT