Về đến sân, Lâm Tương Sơn liền bắt đầu xây lò đất, dùng gạch đất còn thừa lại từ lần xây chuồng heo trước, xây một cái lò đất hình vuông cao bằng người, chỉ chừa lại một cái cửa nhỏ, bên ngoài lại dùng gạch đất xây bao quanh một vòng, xếp củi vào trong lò đất.
Lâm Tương Sơn liền trát bùn vàng bịt kín cửa nhỏ, chỉ chừa lại một lỗ nhỏ để thoát khói.
Diệp Khê chưa từng đốt than bao giờ, người trong thôn đều thích đốn củi về đốt trực tiếp, đỡ mất công đoạn này. Cậu tò mò ngồi dưới mái hiên, nhìn Lâm Tương Sơn ném bùi nhùi đang cháy vào lỗ nhỏ, đốt củi bên trong.
Bên trong kêu lách tách, nhưng bên ngoài lò đất thì không nhìn thấy lửa.
Lâm Tương Sơn thấy phu lang chăm chú nhìn, liền cười nói: “Phải đốt hơn một canh giờ, đốt thành than rồi thì phải lấy ra phơi nắng, khô rồi sẽ thành than hoa chịu lửa, chỉ cần vài cục là có thể cháy cả đêm.”
Diệp Khê cảm thấy rất thú vị: “Thảo nào nhà nào trong trấn cũng thích mua than về đốt, thứ này vừa nhẹ vừa chịu lửa, lại không tốn diện tích, mua một túi là có thể dùng được rất lâu.”
Lâm Tương Sơn trông lò đất, nói: “Đây là cách học được ở Tây Dương Châu, than bạc ở đó đến mùa đông rất quý giá, người thường không mua nổi, quan lại, nhà giàu đều thích dùng, còn chịu lửa hơn loại than này, lại không có khói bụi, chỉ là ở đây không có loại gỗ đó.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play