Sáng hôm sau thức dậy, tiết trời đã se lạnh hơn, sân phủ đầy lá rụng, sương mù trắng sữa trong núi vẫn chưa tan, tiếng kêu của một con cò trắng vang vọng giữa thung lũng yên tĩnh.
Diệp Khê thức dậy, rửa mặt xong liền ra bếp nướng vài cái bánh hành, nấu một nồi cháo trắng. Gạo nấu cháo là gạo mới mang về từ nhà họ Diệp hôm qua, ninh một lúc đã nổi lên một lớp gạo sữa béo ngậy.
Dưa cải trong vại đã ăn được, mới ngâm ba ngày, vị chua chưa đậm, trộn với dầu ớt cay cay, ăn với cháo rất ngon.
Lâm Tương Sơn quét lá rụng trong sân, gom lại một góc, đợi nắng lên hong khô sương mù sẽ mang vào làm củi nhóm lửa.
Khi hắn vào bếp, cháo trong nồi đất đã sôi sùng sục, đẩy nắp nồi kêu phì phì, hơi nước bốc lên mù mịt khắp nhà, ấm áp hơn cả bên ngoài.
Diệp Khê mở cửa sổ bếp cho hơi nước thoát ra: “Anh có muốn ăn ớt ngâm không? Em chỉ vớt vài cọng cải chua, ngâm chưa được mấy ngày, bây giờ ăn vừa chua nhẹ lại giòn.”
Lâm Tương Sơn vốn thích ăn ớt ngâm, liền gật đầu: “Vớt hai quả đi, ăn chút cay cho dễ làm việc, người có sức.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT