Nghê Tuyết nhanh chóng nhận ra một vấn đề nghiêm trọng hơn.
Cậu không còn một cắc trong túi.
Nói chính xác thì cũng không đến mức không xu dính túi, trong tài khoản vẫn đủ để ăn vài bữa nhưng cậu lại không có nguồn thu nhập nào ổn định hết, điều này mới thật sự khiến cậu đau đầu——nào là chi phí đi lại, học phí, các khoản chi tiêu hàng ngày…
Ồ, và cậu còn phải chuyển tiền cho Chu Diên nữa. Vấn đề này khá cấp bách vì cậu không muốn dây dưa thêm một phút giây nào với cậu ta, nhất định không thể để xảy ra tranh chấp tiền bạc được.
Nghê Tuyết đi dọc theo con phố mà chẳng nghĩ ra cách nào.
Phía trước có một tiệm McDonald’s mở cửa 24/24 thế là cậu bèn bước vào. Lúc này quán rất vắng vẻ chỉ có lác đác một hai người ngồi. Thật ra cậu cũng không đói cho lắm mà chỉ muốn tìm chỗ nghỉ ngơi một lát thôi, nhưng lại ngượng không dám ngồi không nên đành gọi một ly nước uống.
Khi cha mẹ người khác gặp chuyện, con cái có lẽ vẫn còn dựa vào họ hàng để tạm thời nhận sự giúp đỡ. Nhưng gia đình cậu lại đặc biệt hơn, họ hàng thì ít ỏi đến đáng thương lại còn không ở trong nước.
Cả bốn ông bà lớn tuổi đều đã qua đời, mẹ cậu là con một còn bố cậu thì là con lai Trung – Anh, chỉ có một người chị ruột định cư lâu năm ở Úc mà Nghê Tuyết mới chỉ gặp một lần khi còn rất nhỏ.
Không có thu nhập lại cần một khoản tiền ngay lập tức… Nghê Tuyết nhai ống hút bắt đầu suy nghĩ. Khi cậu bị đuổi ra khỏi nhà, tất cả những thứ có giá trị đều đã bị người ta lấy đi, bao gồm cả những vật dụng quý giá của cậu.
Giờ đây hành lý của cậu chỉ còn lại một chiếc ba lô, bên trong có vài bộ quần áo để thay. Ngoài ra cậu vẫn còn một chiếc đồng hồ nữa.
Ánh mắt cậu dừng lại trên cổ tay mình. Nghê Tuyết tháo đồng hồ ra, nhẹ nhàng đặt nó xuống bàn.
Chiếc đồng hồ này là món quà sinh nhật mẹ cậu tặng khi cậu tròn 15 tuổi, cậu đã đeo nó suốt nhiều năm rồi.
Cậu rất thích thay đổi quần áo giày dép, kiểu dáng thì nhiều vô kể, nhưng thường mua về rồi lại để đó chứ chẳng động đến lần thứ hai. Tuy nhiên những thứ đó đều được sắp xếp gọn gàng trong hai tủ quần áo của cậu, mỗi ngăn đều được phân loại phối đồ kỹ lưỡng, việc của cậu là chỉ bước vào và chọn thôi.
So với những thứ đó thì đồng hồ không thực sự hấp dẫn cậu mấy, vì từ trước đến nay cậu không quá để ý đến thời gian. Chiếc đồng hồ này không chỉ là một phụ kiện đắt tiền mà cậu còn cảm thấy không thấy cần thiết.
Rồi sau đó, Nghê Tuyết nhận được chiếc đồng hồ này. Có thể thấy người tặng đã rất chu đáo, kỹ lưỡng chọn đúng kiểu dáng mà cậu thích. Nghê Tuyết quả thực rất ưng ý, ngay lúc đó ánh mắt đã sáng lên và rồi cứ thế đeo nó cho đến tận bây giờ.
Giờ thì gặp tình cảnh này, chắc cậu phải bán nó đi vậy.
Sau một đêm ngủ trên bàn ở McDonald’s, sáng hôm sau, Nghê Tuyết bị tiếng nói chuyện của những khách hàng gần đó đánh thức. Cậu chầm chậm ngồi dậy, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào làm cậu nhận ra trời đã sáng.
Cậu sờ vào túi mình, may quá, đồng hồ vẫn còn đó.
Cậu đi đến một cửa hàng thu mua trang sức trong trung tâm thương mại gần đó, đưa đồng hồ cho nhân viên. Sau một hồi giám định, họ vừa bảo rằng đây không phải là dòng hiếm có giá trị vừa nói rằng đã có dấu hiệu mòn do đeo lâu, cuối cùng đưa ra một mức giá khá thấp.
Nghê Tuyết không rành giá cả, nhưng vì cậu cần tiền ngay nên chỉ cân nhắc một chút trong đầu. Khoản tiền này đủ để cậu chuyển cho Chu Diên, trả chi phí đi lại và học phí, thậm chí còn dư một ít để chi tiêu hằng ngày. Vì vậy, cậu không đôi co gì thêm mà lập tức đồng ý ngay.
Vừa nhận được tiền, cậu liền mở khung chat với Chu Diên, tính toán một khoản rồi chuyển cho cậu ta, sau đó thì xóa toàn bộ liên lạc.
Màn hình điện thoại vẫn sáng, đúng lúc hiển thị thông báo mới từ nhóm lớp đại học nhắc nhở rằng——ngày mai là ngày nhập học.
… Trời ạ, cậu đã quên mất việc này vì đã ăn nhờ ở đậu nhà Chu Diên quá lâu rồi!
Ký ức của cậu về ngôi trường này vẫn dừng lại ở ngày nhận giấy báo nhập học. Mỗi khi nhớ lại, cậu không thể tránh khỏi việc nghĩ đến một người khác.
Thôi tốt nhất là đừng nghĩ tới nữa
Nhưng dường như định luật Murphy đều diễn ra không như mong muốn mà, cứ trong cái rủi thì sẽ có cái xui. Nghê Tuyết không ngờ lần gặp lại Tưởng Đông Hà này lại sớm đến vậy.
——Mà còn trong hoàn cảnh éo le hơn nữa chứ.
Tưởng Đông Hà đến Bắc Kinh sớm hơn——bởi vì hắn đã tìm được một công việc bán thời gian ở đây.
Khác với hầu hết học sinh Trung học Minh Nhã, hoàn cảnh gia đình Tưởng Đông Hà không chỉ là bình thường mà có lẽ phải gọi là nghèo khó mới đúng. Hắn lớn lên ở một ngôi làng gần thành phố Yến, học hết tiểu học tại đó cho đến khi vào trung học, cả gia đình mới lần đầu đến sống ở thành phố.
Trong mắt người ngoài, công việc của cha mẹ hắn không phải là thứ gì đáng tự hào cho cam. Hai vợ chồng từng làm nông dân trồng rau trong làng, sau khi lên thành phố thì bán rau trên phố, mãi vài năm gần đây mới có được một quầy trong chợ.
Vì việc học bận rộn nên hắn không có thời gian đi làm thêm, mà cũng chưa đủ tuổi lao động nên cũng không thể xin được việc chính thức. Trong kỳ thi tuyển sinh vào trung học, Tưởng Đông Hà đạt danh hiệu thủ khoa thành phố Yến và đương nhiên là được vào học Trung học Minh Nhã. Trường miễn toàn bộ học phí trong ba năm và học bổng hằng năm của hắn cũng đủ giúp đỡ cho gia đình phần nào.
Nhưng trong lòng Tưởng Đông Hà biết rõ, bấy nhiêu đấy là chưa đủ.
Hắn phải cố gắng hơn nữa, chăm chỉ hơn nữa để cha mẹ không còn phải vất vả như bây giờ.
Sau khi tốt nghiệp, Tưởng Đông Hà lập tức nhận ba công việc bán thời gian tại thành phố Yến. Ban ngày làm ở tiệm trà sữa, buổi tối dạy kèm học sinh trung học, đến đêm lại làm ca trực tại cửa hàng tiện lợi 24 giờ. Một mình hắn làm ba công việc cùng lúc, nên chẳng mấy chốc đã tiết kiệm đủ tiền học phí và sinh hoạt phí. Ngay khi có kết quả thi đại học, hắn lại một lần nữa giành được vị trí thủ khoa thành phố. Nhờ danh tiếng đó, công việc dạy kèm của Tưởng Đông Hà ngày càng phát đạt, số lượng học sinh tăng lên, từ dạy kèm cá nhân chuyển thành dạy nhóm nhỏ.
Công việc này vẫn tiến triển suôn sẻ, mà các phụ huynh học sinh mà Tưởng Đông Hà gặp đều rất nhiệt tình. Một cô sau khi biết hắn dự định đi tới thành phố Bắc Kinh thì bèn giới thiệu cho hắn một trung tâm dạy thêm ở đó: “Thầy Tưởng, cậu là sinh viên xuất sắc của một trường đại học danh tiếng, giảng dạy hay, phong cách lại tốt, tìm việc làm thêm chắc chắn không khó đâu.”
Thế là Tưởng Đông Hà một mình đến một thành phố hoàn toàn xa lạ. Hồi trước những gì hắn biết về nơi này chỉ giới hạn trong sách vở và các bản tin thời sự mà thôi.
Lúc ấy thì còn một tháng nữa là khai giảng nhưng Tưởng Đông Hà vẫn tiếp tục làm nhiều công việc cùng lúc. Ban ngày hắn làm ở cửa hàng tiện lợi rồi tối đến thì làm gia sư. Hai nơi không xa nhau lắm nên hắn đã thuê một căn nhà nằm giữa hai chỗ làm.
Đó là một căn hộ một phòng ở ngoại ô rộng 33m², giá thuê 2.300 tệ mỗi tháng. Đây là lần đầu tiên sau 18 năm sống trên đời này, Tưởng Đông Hà tiêu một khoản tiền lớn như vậy.
Trước khi ký hợp đồng hắn đã cẩn thận tính toán trong đầu: lương thu ngân tại cửa hàng tiện lợi là 4.000 tệ/tháng, thù lao gia sư 500 tệ/giờ, mỗi tháng kiếm được khoảng 10.000 tệ.
Hắn sẽ gửi tiền về cho bố mẹ thường xuyên. Dù đã trừ đi các khoản chi tiêu cần thiết và tiền thuê nhà thì hắn vẫn có thể duy trì cuộc sống.
Vào ngày báo danh, buổi chiều Tưởng Đông Hà ghé qua khu ký túc xá, chào hỏi ngắn gọn với bạn cùng phòng rồi thông báo tình hình của mình. Khi hắn đang kéo vali rời đi thì bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngay trước cổng ký túc xá.
Nghê Tuyết đang ngồi xổm bên lề đường mặt mày trắng bệch, trông không được khỏe cho lắm.
Dù học cùng trường nhưng Tưởng Đông Hà học ngành mạch tích hợp, còn Nghê Tuyết học ngành ngôn ngữ Anh, vậy nên hai chuyên ngành hoàn toàn không liên quan gì đến nhau. Tuy nhiên hai người lại ở chung một khu ký túc xá, quả thật đúng là oan gia mà.
Nếu là một người bạn học khác thì chắc chắn Tưởng Đông Hà sẽ chủ động hỏi thăm xem có cần giúp đỡ gì không. Nhưng với Nghê Tuyết thì… dẹp đi, nước giếng không phạm nước sông, cứ xem như không thấy vậy.
Tưởng Đông Hà định rời đi trước khi Nghê Tuyết kịp nhận ra sự có mặt của mình. Thế nhưng đúng lúc đó, Nghê Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên.
Đây không phải là Trung học Minh Nhã, và họ cũng không còn là bạn cùng lớp nữa. Tưởng Đông Hà chẳng cần phải giả vờ lịch sự nhưng do lòng nhân đạo cơ bản, hắn vẫn hỏi: “Trong người cậu thấy… không khỏe à?”
“Tôi bị chóng mặt, buồn nôn,” Nghê Tuyết đáp. Cậu định đứng dậy, nhưng vì ngồi xổm quá lâu nên chân tê cứng, mất thăng bằng rồi ngã dụi về phía trước.
Vì không muốn té nhào xuống đất một cách thảm hại, Nghê Tuyết theo phản xạ nắm lấy cánh tay của Tưởng Đông Hà.
Lương tâm của Tưởng Đông Hà vẫn còn, hắn đưa tay ra đỡ một chút.
Hai người đứng sát rạt vào nhau đến mức Nghê Tuyết nhận ra tóc của Tưởng Đông Hà đã dài ra một chút rồi rủ xuống trán một cách tự nhiên, như thể được tạo kiểu cẩn thận vậy.
Tên này vẫn mặc chiếc áo phông cộc tay màu xám cũ, gần như đã bạc màu. Lần trước Nghê Tuyết chỉ nhìn qua cơ bắp trên cánh tay hắn, nhưng lần này thì lại vô tình chạm tay vào. Cậu nắm chặt, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn, nóng hơn so với mình, thậm chí còn có hơi bỏng rát.
“…” Tưởng Đông Hà lên tiếng nhắc nhở: “Lần này đứng vững rồi chứ?”
Nghê Tuyết đứng im một lát rồi đáp: “Ừm.”
Tưởng Đông Hà lập tức rút tay lại như thể vừa chạm phải than nóng.
Lúc này Nghê Tuyết mới nhận ra Tưởng Đông Hà vừa mới đỡ eo cậu.
Chờ đã, chẳng phải tư thế của họ vừa rồi quá ám muội sao? Chẳng trách được tại sao nhiều người qua đường nhìn chằm chằm đến vậy, Nghê Tuyết thậm chí còn có thể đoán ra suy nghĩ trong đầu họ nữa——Đúng là đại học có khác, dân tình cởi mở, mọi người bao dung, nhóm thiểu số cũng dám sống thật với chính mình…Trời ơi cứu tôi, cậu và Tưởng Đông Hà đâu phải quan hệ kiểu đó đâu!
Nghê Tuyết ngượng ngùng tránh ánh mắt của người qua đường, nhưng lại nhìn thấy vali của Tưởng Đông Hà. Gần tối rồi mà hắn còn kéo vali ra ngoài, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu. Cậu nhanh chóng hỏi: “Cậu không ở ký túc xá à? Ở khách sạn hay thuê nhà?”
Ở đâu thì liên quan gì đến cậu. Trong đầu Tưởng Đông Hà đã nghĩ thế, nhưng chẳng hiểu sao, có lẽ do thói quen làm lớp trưởng quá lâu——từ lớp 1 đến lớp 12, trong suốt 12 năm trời, trả lời thắc mắc của người khác đã thành bệnh nghề nghiệp của hắn rồi. Nên miệng hơi nhanh hơn não mà trả lời: “Thuê nhà.”
Như người ta thường nói, hoạ từ miệng mà ra quả không sai mà. Ngay sau đó Tưởng Đông Hà nghe Nghê Tuyết nói: “Vậy cho tôi ở nhờ một đêm.”
Lần đầu tiên trong đời Tưởng Đông Hà nghi ngờ khả năng hiểu tiếng Trung của mình——người này vừa nói gì cơ? Ở nhờ một đêm? Thậm chí còn không phải là câu cầu xin mà là câu khẳng định, giọng điệu lại còn đầy tự tin thế cơ?
Trong lòng bốc lên một ngọn lửa vô danh, Tưởng Đông Hà cười lạnh một tiếng rồi thốt ra ba chữ: “Cậu mơ đi.”
Từ nhỏ cha mẹ hắn luôn dạy rằng trong khả năng của mình, nếu giúp được ai thì hãy giúp. Người tốt sẽ luôn được đáp đền.
Và hắn luôn làm như vậy.
Nhưng đó là với người khác.
Còn với Nghê Tuyết, hắn không thể cao thượng đến mức ‘lấy ơn báo oán’ được.
Hắn đã sớm hiểu bản chất của Nghê Tuyết rồi: nào là kiêu ngạo, ngang ngược và tự cho mình là cái rốn vũ trụ. Núi sông dễ đổi, bản tính khó dời. Tưởng Đông Hà không muốn phí công nói chuyện với cậu ta. Họ vốn là hai đường thẳng song song, trước kia là trời đất cách biệt, giờ Nghê Tuyết đã rơi vào bùn thì Tưởng Đông Hà càng không muốn dây dưa với cậu.
Mà Nghê Tuyết lại rất kiên trì, vẫn bám chặt cánh tay của Tưởng Đông Hà, như người trôi dạt giữa biển cả nắm lấy mảnh gỗ nổi duy nhất.
“Tôi vừa cãi nhau với bạn cùng phòng, nhưng đó đâu phải lỗi của tôi đâu… ký túc xá này làm sao mà ở được chứ?”
Nghê Tuyết không nói dối, cậu thật sự vừa cãi nhau với bạn cùng phòng mới rồi tự mình khiến mối quan hệ trong ngày đầu tiên trở nên rối tinh rối mù.
Ngay cả bản thân cậu cũng không hiểu tại sao mình lại muốn đến ở nhờ Tưởng Đông Hà nữa. Chẳng phải cậu ghét hắn nhất sao? Một phần là do ký túc xá quá tệ, nhưng phần khác là cậu muốn chọc tức hắn một chút.
Cậu và Tưởng Đông Hà luôn không ưa nhau. Tưởng Đông Hà cho rằng cậu là kẻ ăn chơi, còn cậu thì thấy hắn đạo đức giả.
Trong lớp Tưởng Đông Hà lúc nào cũng điềm đạm và lịch sự cả. Kể cả lần gặp nhau trước hắn vẫn giữ phong thái đàng hoàng đến cuối cùng.
Nhưng giờ khi rời xa Trung học Minh Nhã rồi, cậu chỉ muốn xé toạc chiếc mặt nạ mà Tưởng Đông Hà đã đeo bấy lâu nay, buộc hắn bộc lộ con người thật của mình ra.
Mà điều quan trọng nhất là, Tưởng Đông Hà chắc chắn sẽ không lợi dụng cậu!
“Nghê Tuyết, cậu nghe cho rõ đây. Tôi không quan tâm cậu gặp chuyện gì,” Tưởng Đông Hà cau mày, liếc nhìn xuống. Tay của Nghê Tuyết vẫn bám chặt lấy cánh tay hắn, ngón tay lạnh buốt không giống với nhiệt độ của mùa hè. “Buông ra, không thì tôi báo cảnh sát đấy.”
Dĩ nhiên, việc nói báo cảnh sát chỉ là cách hù dọa Nghê Tuyết thôi, vì làm gì có cảnh sát nào lại đi xử lý chuyện cãi nhau vặt vãnh giữa sinh viên đại học và học sinh cấp ba ở lề đường chứ. Nhưng rõ ràng lời đe dọa này rất hiệu quả, mắt Nghê Tuyết mở to hơn một chút, hàng mi dài cong vút khẽ run rẩy. “Nhưng tôi thật sự không còn chỗ nào để đi…”
Trời càng lúc càng tối đen, cơn chóng mặt càng lúc càng dữ dội. Nghê Tuyết nhìn chằm chằm Tưởng Đông Hà, rồi chợt nghĩ: không biết ai đã đặt tên cho hắn, nhưng đúng là hợp với khí chất của hắn thật.
Giống như dòng nước trong mùa đông bị giam cầm dưới lớp băng dày, dòng sông đóng băng tĩnh lặng và nghiêm nghị, chỉ toát ra sự lạnh lẽo mà không hề phản chiếu chút ánh sáng nào. Gương mặt người trước mắt sắc nét, ánh mắt lạnh buốt, không biểu lộ cảm xúc chán ghét hay căm phẫn, chỉ có vẻ thờ ơ và xen lẫn một chút thiếu kiên nhẫn, khiến giữa mùa hè mà Nghê Tuyết cảm thấy như đông đến vậy.
Đúng vào khoảnh khắc ấy, Nghê Tuyết bỗng dưng tự học được cách mềm giọng, hay nói đúng hơn là làm thế nào để tỏ ra tội nghiệp trước chàng trai dường như rất khó lay động này——dù thực ra cậu chẳng cần giả vờ. Cậu thực sự rất khổ sở.
“Vì chúng ta là bạn học mà,” Nghê Tuyết nhẹ nhàng nói, “Lớp trưởng, chỉ một đêm thôi, có được không?”
–
Tác giả: Nghê Tuyết, nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác (ôm trán cười khổ (˃̣̣̥▽˂̣̣̥)).