Chương 8: Phụ Lòng Thư Sinh X Đồ Tể Ca Nhi

Tác giả: Bàn Đại Thông

Cảnh Hòa Quang vừa buồn cười vừa ôm lấy người y, vuốt ve mặt Trương Tinh Vũ: “Tinh Tinh, đệ tỉnh tỉnh đi.”

Trương Tinh Vũ nhắm mắt lại, nhíu mày một chút, vươn tay ôm lấy eo Cảnh Hòa Quang, lười biếng cọ vào một chút, rồi lầm bầm: “Không tỉnh đâu… không tỉnh đâu…”

Cảnh Hòa Quang cảm thấy rối rắm: “Rốt cuộc là tỉnh hay không tỉnh đây?”

Dù sao Trương Tinh Vũ muốn ngủ, Cảnh Hòa Quang cũng không định đánh thức y. Hắn nhẹ nhàng bế Trương Tinh Vũ, đặt y xuống giường rồi để y ngủ tiếp.

Sau khi kết hôn, hai người ngủ chung trong một phòng. Cảnh Hòa Quang đã bắt đầu rèn luyện thân thể, không còn giấu diếm nữa. Hắn chứng minh rằng bản thân hoàn toàn có thể làm được những việc này, và cũng không ngần ngại khi rèn luyện công khai, thậm chí còn mời Trương Tinh Vũ tham gia cùng.

Cảnh Hòa Quang ngày càng khỏe mạnh, thân thể của hắn trở nên dẻo dai hơn. Dù không có mạnh như Trương Tinh Vũ ôm hắn đi chắc chắn, nhưng việc bế y lên cũng không thành vấn đề.

Sau khi đặt Trương Tinh Vũ lên giường, Cảnh Hòa Quang chuẩn bị nước ấm và khăn, rồi tự mình xoa xoa cho cả hai người.

Xong xuôi mọi việc, Cảnh Hòa Quang mới lên giường, ôm Trương Tinh Vũ ngủ.

Tuy nhiên, Cảnh Hòa Quang vẫn chưa buồn ngủ. Hắn nghe thấy tiếng pháo ngoài cửa sổ, cảm giác như mọi thứ xung quanh đang yên ổn.

Nhưng Cảnh Hòa Quang biết rằng sự yên ổn này chỉ là tạm thời. Hắn sẽ phải đi tham gia thi hương và giải quyết việc gia đình.

Giải quyết công việc gia đình không phải vì nguyên thân muốn báo thù, mà vì Cảnh Hòa Quang muốn bảo vệ danh dự cho mẹ mình, khiến những kẻ xấu phải chịu trừng phạt.

Hắn nghĩ ngợi một hồi, rồi thấy tư thế ngủ của Trương Tinh Vũ có vẻ không thoải mái, nên đã nhẹ nhàng xoay người y lại. Sau đó, Cảnh Hòa Quang thấy Trương Tinh Vũ đã ngủ sâu, hắn duỗi tay kéo chăn cho y, khiến Trương Tinh Vũ ngủ thoải mái hơn.

Những hành động nhỏ nhặt như vậy làm trái tim Cảnh Hòa Quang ấm áp, hắn không thể kiềm chế được mà hôn nhẹ lên môi Trương Tinh Vũ.

Hắn chỉ hôn nhẹ hai lần rồi ngẩng đầu lên, mỉm cười ôn nhu nhìn Trương Tinh Vũ rồi nói: “Đệ có hứa hay không? Nếu không thì ta chỉ có thể tham lam thêm chút thôi, đệ cho phép hứa đi, hai cái nguyện vọng nhé.”

“Một là ta có thể loại bỏ những kẻ xấu. Hai là chúng ta sẽ sống khỏe mạnh, sống lâu và hạnh phúc cả đời…”

“Còn nguyện vọng sau, liệu đệ có đồng ý không? Có phải ta hiểu đệ quá ít không?”

Chẳng bao lâu sau, đã đến ngày Cảnh Hòa Quang lên đường đi thi hương.

Trương Tinh Vũ tiễn Cảnh Hòa Quang lên xe ngựa, nhìn chiếc xe ngựa dần dần khuất xa, bóng người cũng dần trở nên mờ nhạt cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.

Trương Tinh Vũ tự xoa nhẹ ngực mình, trong lòng cảm thấy khó chịu và bất an, rồi buồn bã quay về nhà.

Đây là lần đầu tiên Trương Tinh Vũ cảm nhận rõ ràng sự khó chịu của sự xa cách.

Y biết rằng Cảnh Hòa Quang chỉ đi một tháng, nhưng cảm giác như hắn muốn đi thật lâu, lâu đến mức như thể không bao giờ trở về.

Lúc này, trên xe ngựa, Cảnh Hòa Quang cảm thấy có chút khó chịu.

Mới vừa nếm thử cảm giác yêu đương không lâu, giờ lại phải tách ra, nếu không phải trong nhà có việc gấp, hắn thật sự muốn mang theo Trương Tinh Vũ cùng đi tham gia kỳ thi.

Cảnh Hòa Quang thở dài, nhưng hắn không để mình rơi vào cảm giác khó chịu lâu, mà lại càng chuyên tâm đọc sách.

Hắn đã không cần phải nỗ lực để thi cử, thậm chí có thể sao chép nguyên bài thi của người khác. Tuy nhiên, Cảnh Hòa Quang muốn ở lại thế giới này lâu dài, chỉ thi đậu cử nhân thì không đảm bảo được cuộc sống ổn định và an toàn, nên hắn quyết định sẽ cố gắng thi lên tiến sĩ để có thể trở thành quan nhỏ.

Hắn nhận thấy mình có khả năng hiểu rõ các kiến thức học được từ trước, và từ đó nảy sinh ý định này.

Vì thế, sự phân tách hiện tại là vì tương lai tốt đẹp hơn!

Hơn nữa, khi Trương Tinh Vũ không có ở bên, Cảnh Hòa Quang có thể tranh thủ thời gian học tập, để sau này có thể dành nhiều thời gian hơn cho Trương Tinh Vũ.

Cảnh Hòa Quang sau hai ngày học tập chăm chỉ đã gặp Vương Tư Hành.

Gia cảnh Vương Tư Hành cũng bình thường, hai người bàn bạc một chút rồi quyết định sẽ cùng đi chung một chiếc xe ngựa để tiết kiệm chi phí.

Trong suốt hành trình, tâm trạng của Vương Tư Hành thay đổi không ngừng, có lúc vui vẻ, có lúc lại không vui.

Khi vui vẻ, là vì được ở bên cạnh Cảnh Hòa Quang, hắn cảm thấy mình tiến bộ rất nhanh vì Cảnh Hòa Quang có thể giải đáp mọi vấn đề mà hắn gặp phải.

Còn khi không vui, đó là khi Cảnh Hòa Quang nói đến Trương Tinh Vũ, bất cứ khi nào nhắc đến, Cảnh Hòa Quang lại bắt đầu mơ mộng!

Vào buổi sáng, khi thời tiết còn lạnh, Cảnh Hòa Quang lấy từ hành lý ra một bộ quần áo mới.

Hắn nói: "Vương huynh xem bộ quần áo này, có phải dài quá không? Nhưng nó cũng có thể làm áo bông, còn có thể tháo ra làm cái chăn nhỏ, là phu lang của ta cố ý làm cho ta đấy!"

Khi đến trưa, trên đường đi, Cảnh Hòa Quang cảm thấy các món ăn trên đường quá khó ăn. Vương Tư Hành bảo hắn phải chấp nhận chút ít, nhưng sau đó, Cảnh Hòa Quang lại lấy ra một túi bánh nhân thịt thơm ngon từ hành lý.

Hắn nói: "Bánh nhân thịt này là phu lang của ta tự tay làm, thơm lắm, nếu dùng nước ấm hâm nóng lên thì ăn càng ngon! Mặc dù không nhiều lắm, nhưng ta sẽ chia cho huynh một cái để nếm thử!"

Chiều tà, trời đẹp như tranh, đám mây đỏ tuyệt đẹp, khiến Vương Tư Hành cũng phải ngâm thơ, vẽ tranh.

Cảnh Hòa Quang lại thở dài nói: "Ai… không biết nhà ta khi hoàng hôn sẽ thế nào? Phu lang của ta chắc là đang nghĩ đến ta, mà ta cũng nhớ y!"

Vương Tư Hành: ……

Ngày qua ngày, tính cách hiền lành của Vương Tư Hành không thể chịu đựng nổi nữa!

Nếu không vì việc Cảnh Hòa Quang giải đáp các câu hỏi nhanh chóng và sáng tạo, có lẽ Vương Tư Hành đã vứt hắn ở giữa đường rồi!

Vào đêm trước kỳ thi, khi hai người cuối cùng đến phủ thành, Cảnh Hòa Quang cảm nhận được không khí căng thẳng của kỳ thi sắp tới, không còn đùa giỡn nữa.

Hắn biết rằng nếu mình trêu Vương Tư Hành quá  có thể sẽ khiến hắn không kịp ôn tập, và nếu Vương Tư Hành phát huy thất thường, thì sẽ là lỗi của hắn.

Vì thế, Vương Tư Hành cảm thấy có điều kỳ lạ, vào tối hôm trước kỳ thi, hắn hỏi Cảnh Hòa Quang: "Cảnh hiền đệ, sao từ khi đến phủ thành, ngươi lại không nhắc gì về phu lang của mình?"

Cảnh Hòa Quang trả lời: "Phủ thành nơi nào cũng có học sinh, chuẩn bị cho kỳ thi gấp rút, ngươi không cảm thấy không khí căng thẳng sao?"

Vương Tư Hành nghĩ rằng mình đã hiểu, vừa cười vừa nói: "Ngươi thật là! Ta còn tưởng Cảnh hiền đệ không sợ trời không sợ đất cơ!"

Cảnh Hòa Quang ngây thơ đáp: "Ta chỉ sợ ngươi khẩn trương, không dám đùa giỡn với ngươi thôi."

Vương Tư Hành âm thầm cắn răng: Mặc dù hắn học không giỏi bằng Cảnh Hòa Quang, không có phu lang như Cảnh Hòa Quang, nhưng ít ra hắn cũng có cốt khí, có lòng dạ!

Kỳ thi hương, Vương Tư Hành quyết tâm phải làm tốt, ít nhất phải thi đậu hơn cả Cảnh Hòa Quang!

Và trước kỳ thi Cảnh Hòa Quang định trêu tiểu Vương một chút và  ngủ một giấc thật ngon, nhưng nửa đêm lại bị đánh thức để chuẩn bị thi.

Thi hương là kỳ thi để tuyển chọn cử nhân, những người thi đậu cử nhân sẽ có một bước ngoặc lớn trong cuộc sống. Đối với những tú tài bình thường, khi họ thi đậu, cuộc sống của họ có thể thay đổi hoàn toàn.

Ở triều đại này, tú tài chỉ nhận được một ít tiền bạc và gạo thóc mỗi năm, sống không đủ ăn, chỉ có một vài mẫu ruộng miễn thuế.

Trong khi đó, cử nhân lại có hàng trăm mẫu ruộng miễn thuế, thậm chí còn có thể được bổ nhiệm làm quan nhỏ. Dù không làm quan, chỉ với số ruộng miễn thuế đó, cử nhân hoàn toàn có thể sống cuộc sống sung túc như một phú ông.

Vì vậy, cỉ có người gọi tú tài nghèo, nhưng không có ai gọi cử nhân nghèo.

Vì tầm quan trọng của kỳ thi và sự ảnh hưởng lớn đến địa vị xã hội, số lượng cử nhân là có hạn, nên mỗi ba năm, kỳ thi lại trở thành một cuộc cạnh tranh khốc liệt.

Nhiều tú tài tham gia kỳ thi hết lần này đến lần khác, có người thi đến bạc đầu, có người mới tham gia, có người đã khóc ngất. Dù vậy, với Cảnh Hòa Quang, đó chỉ là một trò chơi đã quá quen thuộc. Chỉ cần không tự đẩy mình vào đường chết, hắn sẽ ổn thôi.

Sau những ngày thi cử gian khổ, Cảnh Hòa Quang cuối cùng cũng vào được trường thi.

May mắn là, hắn không phải phân vào cái gọi là “hào phòng”, nơi được cho là gần các hố xí, dù không đến mức có mùi hôi nồng nặc, nhưng ai đến gần thì cũng không thể chịu nổi.

Sau nhiều ngày thi cử liên tục, cuối cùng kỳ thi cũng kết thúc.

Vương Tư Hành mệt mỏi theo dòng người bước ra khỏi trường thi. Hai mắt hắn thất thần, sắc mặt tái nhợt, môi không còn chút huyết sắc, tóc rối bù như cỏ khô, quần áo nhăn nhúm, nhìn chẳng khác nào một đống rau ngâm vớt lên.

Vương Tư Hành nhìn xung quanh, tìm kiếm đồng bạn của mình.

Cuối cùng, hắn thấy Triệu Minh Đường. Triệu Minh Đường cũng không khá hơn, hai người nhìn nhau rồi cùng cười khổ.

Tiếp theo, hai người tìm được Lưu Đạo.

Lưu Đạo còn thảm hại hơn, nhìn thấy bọn họ suýt nữa đã ngã sấp mặt.

Hắn còn trẻ, cơ thể yếu, hoàn toàn chỉ dựa vào ý chí mạnh mẽ để cầm cự. Tuy vậy, kết quả của kỳ thi này có lẽ cũng không khá hơn bao nhiêu.

Cuối cùng, ba người họ gặp được Cảnh Hòa Quang.

Cảnh Hòa Quang lúc này có tâm trạng cực kỳ tốt, trong kỳ thi hắn rất quy củ trong công việc và nghỉ ngơi, ăn ngon, ngủ đủ giấc.

Vì vậy, khi ba người nhìn thấy hắn, Cảnh Hòa Quang có đôi mắt sáng ngời, sắc mặt hồng hào, ngay cả tóc cũng được dùng lược của Trương Tinh Vũ đưa chải gọn gàng, chỉ có quần áo hơi nhăn một chút.

So với ba người còn lại, hắn như đến từ một thế giới khác.

Cảnh Hòa Quang nhìn ba người bạn, thiếu chút nữa không nhận ra họ: “Các ngươi sao lại thành ra thế này?!”

Ba người nhìn nhau, rồi đẩy Cảnh Hòa Quang xuống, cùng nhau xoa nắn, trêu chọc hắn một hồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play