Triệu Hướng Vãn vẫn giữ tư thế ngồi xổm, bắt đầu hỏi: "Mai Mai rất muốn giúp mẹ tìm em đúng không?"
Mai Mai ưỡn ngực cố gắng thể hiện lòng trung thành: "Tất nhiên ạ."
Triệu Hướng Vãn: "Em phát hiện em mất tích khi nào?"
Mai Mai do dự, nước mắt tuôn rơi như chuỗi ngọc bị đứt: "Em cũng không biết nữa, em thực sự quên rồi, lúc đó em chỉ nhớ đang xem máy bay quay vòng, không nhận ra em gái đã buông tay em ra từ khi nào."
[ Em gái ngang ngược lại hay khóc, chẳng ngoan chút nào, nhưng mẹ với cha lại chỉ yêu em ấy, chẳng phải vì em ấy là con ruột sao? Nếu không có con nhóc đó, cha mẹ sẽ yêu mình như trước, quan tâm đến mình. Trong công viên Bôn Long đông người như vậy, đưa em đến cổng sau rồi buông tay ra, nhìn em khóc tìm mẹ thật là vui.
Ra khỏi cổng sau công viên, đi qua một khu dân cư, ở đó có một con hẻm. Trong hẻm có một cặp vợ chồng bán hạt dưa rang, sinh ba đứa con trai chỉ muốn có một đứa con gái, vứt em gái trước cửa nhà họ, nhất định họ sẽ bế em gái đi. Vậy là em gái sẽ có cha mẹ mới, anh trai mới, còn mình sẽ có thể độc chiếm được cha mẹ rồi.]
Nghe được những lời trong lòng của Mai Mai, Triệu Hướng Vãn nheo mắt, tăng tốc độ hỏi.
"Cả thời gian đó em chỉ nhìn máy bay quay vòng, thậm chí không nhận ra em gái đã buông tay em ra sao?"
"Đúng rồi, em không phát hiện ra."
Ánh mắt cô bé vô thức nhìn xuống dưới bên phải, nói dối.
"Trong công viên có nhiều quầy hàng bán đồ ăn vặt, phải không? Có phải em gái đòi ăn không? Kẹo kéo... kẹo bông... bánh xoắn... hạt dưa rang..."
Khi nhắc đến hạt dưa rang, đồng tử của Mai Mai không tự chủ được mà giãn ra, hô hấp trở nên gấp gáp, điều này thể hiện cô bé đang sợ hãi.
"Em không để ý những thứ đó, em gái mất tích khiến em rất lo lắng."
"Có phải em đã nắm tay em gái đi tìm quầy hạt dưa rang không? Cổng trước? Hay cổng sau?"
"Không có, em không có mà!"
"Cổng sau có một khu dân cư, ở đó có quầy bán hạt dưa rang không?"
Nghe Triệu Hướng Vãn liên tục nhắc đến hạt dưa rang, càng lúc càng gần với sự thật, nét mặt của Mai Mai ngày càng căng thẳng, cuối cùng cô bé bật khóc nức nở: "Em không biết, em không biết gì cả. Em cũng đâu muốn em gái mất tích đâu ạ, lúc đó em hoảng sợ lắm, gọi tên em gái khắp nơi nhưng không tìm thấy. Là em khiến em gái đi lạc, tất cả đều là lỗi của em, mọi người cứ bắt em lại đi!"
Tiếng khóc vang lên quá lớn, các căn hộ trong tòa nhà lần lượt bật sáng đèn.
Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát từ cầu thang lao xuống, ôm chầm lấy Mai Mai, nhìn Chu Xảo Tú với ánh mắt trách móc.
"Chu Xảo Tú, em đang làm gì vậy? Anh đã nói rồi, hãy để anh lo liệu, cả lực lượng của cục cảnh sát mà anh có thể huy động đều đã vào cuộc cả rồi, bọn anh đã liên tục dò hỏi quanh công viên, chắc chắn sẽ tìm thấy Bảo Bảo. Bến tàu, bến xe cũng có người canh chừng, nếu là bọn buôn người, chúng cũng không thoát khỏi thành phố Tinh. Mất con là trách nhiệm của người lớn chúng ta, sao em lại liên tục dò hỏi Mai Mai như thế? Hôm nay con bé bị dọa sợ lắm rồi, cần chúng ta an ủi, cứ hỏi mãi chẳng lẽ em muốn làm con bé bị thần kinh luôn sao?"
Mai Mai ôm chặt eo của cha, mặt đầy nước mắt, trông rất đáng thương.
Đây là khu nhà ở của trường học, Chu Xảo Tú mở miệng định nói gì đó nhưng lại nhịn lại, không muốn làm phiền hàng xóm.
Mai Mai nức nở nói: “Cha, con cũng muốn tìm em gái, con sợ lắm.”
Hôm nay Hứa Tung Lĩnh đã đi điều tra vô số khách tham quan trong công viên, đôi chân gần như rã rời, trời tối mới về nhà. Cảm giác bất lực nặng nề bao trùm lên anh ta, làm cảnh sát nhiều năm như vậy, không ngờ con gái út mất tích nhưng dù anh ta có huy động cả lực lượng của cục cảnh sát thành phố thì vẫn không tìm thấy!
Cô con gái lớn dịu dàng ôm lấy anh ta, cơ thể cô bé run rẩy nhẹ, rõ ràng là bị dọa sợ, Hứa Tung Lĩnh mềm lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng con: “Không sợ, không sợ, cha không trách con.”
Triệu Hướng Vãn thầm lắc đầu, ai mà ngờ được, một cô bé mười một tuổi lại có tâm địa độc ác đến vậy? Cô bé này che giấu sự ghen tị với em gái rất sâu, không ngần ngại làm tổn thương ân nhân đã nuôi dưỡng mình, cô bé chính là con rắn độc trong câu chuyện ngụ ngôn “Nông dân và con rắn.”
Chu Xảo Tú trừng trừng nhìn chồng mình an ủi Mai Mai, một cơn tức giận dâng trào, cô ấy không muốn kìm nén cảm xúc của mình nữa, giơ tay chỉ vào Mai Mai.
“Anh nhìn nó đi, nhìn nó đi, Bảo Bảo mất tích mà nó chỉ biết khóc, liên tục nói mình sợ. Nó sợ như vậy có bằng Bảo Bảo sợ không? Bảo Bảo chỉ mới ba tuổi thôi, đến đi mẫu giáo còn khóc, giờ để Bảo Bảo một mình đối mặt với mọi thứ, tim tôi như bị xé toạc thành từng mảnh, vậy mà anh còn muốn tôi an ủi nó. Hỏi vài câu mà có thể khiến nó trở nên điên loạn sao? Hứa Tung Lĩnh, anh có biết ai mới là con ruột của anh không!”
Đêm đã khuya hơn mười một giờ, đèn đường mờ ảo, nhà họ Chu làm ồn ào đến mức người trong khu ký túc xá phải khoác áo ra ngoài, thấy tình hình không ổn bèn vội vàng tiến đến khuyên giải.
“Cô Chu, đừng kích động nữa, Bảo Bảo mất tích chắc chắn là cô rất lo lắng, chúng tôi hiểu mà. Nhưng tôi nghĩ Mai Mai cũng không muốn như vậy, cô đừng trách con bé.”
“Đúng vậy, Mai Mai là người chị tốt, ở trường cũng là đứa bé ngoan, lần này là tai nạn ngoài ý muốn, ai biết được trong công viên đông người như vậy, Bảo Bảo lại tự nhiên chạy mất.”
“Giờ việc cấp bách là tìm được Bảo Bảo, đừng để kẻ bắt cóc đem Bảo Bảo đi mất. Cô Chu, cô nên bình tĩnh lại đã, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”
Mọi người đồng loạt khuyên Chu Xảo Tú bình tâm, đừng nóng giận. Rõ ràng bọn họ đều cho rằng việc cô ấy mắng Mai Mai vừa rồi là do trút giận.
Chu Xảo Tú tức giận đến nỗi ngực phập phồng, cảm giác mệt mỏi và căng thẳng của một ngày dài khiến cô ấy trở nên cáu kỉnh và nhạy cảm hơn, chồng và hàng xóm bảo vệ con nuôi càng làm cô ấy cảm thấy như sắp gục ngã.
"A..."
Một tiếng hét chói tai vang lên từ cổ họng Chu Xảo Tú, cô ấy như phát điên mà lao đến trước mặt Mai Mai, dùng hết sức lắc mạnh vai cô bé: “Nói đi, nói đi! Con đã vứt Bảo Bảo đi đâu rồi? Chắc chắn là con đã làm lạc mất Bảo Bảo, con tham lam không biết chừng mực, con không chịu được việc mẹ yêu thương Bảo Bảo, đúng không? Đúng không?!”
Tóc tai Chu Xảo Tú rối bời, dây giày bung ra mà cô ấy cũng không để ý, thường ngày cô ấy rất chú ý đến hình ảnh của bản thân, nhưng lúc này lại vô cùng kích động, khiến hàng xóm xung quanh phải lao vào can ngăn.