Ta nghi người này tâm tính nhỏ hơn lỗ kim. Vì sáng hôm sau, trong giờ tu tập, hắn phạt ta – kẻ lười biếng – vung kiếm một nghìn lần. 

Một nghìn lần cơ đấy! Ta trợn tròn mắt. 

Hắn nhíu mày: “Chỉ là khiển trách thường thôi.” 

Ta chậm rì rì nói: “Nhưng tiên sinh, ta bói toán, lắc ống thẻ, cầm mai rùa là đủ rồi.” 

Đây là truyền thống lâu đời của Thiên Cơ Tông, vũ lực ai cũng vừa phế vừa yếu. 

Chẩm Hàn Lưu hỏi: “Vậy nếu gặp địch, nàng làm sao?” 

Câu này ai trong tu giới cũng biết. Một bạn cùng lớp giúp ta đáp: “Tiên sinh, thường thì Thiên Cơ Các sẽ tìm kiếm tu làm đạo lữ.” 

Ta bổ sung: “Y tu cũng được, chữa nhanh là ổn.” 

Chẩm Hàn Lưu rõ ràng bị kiểu sống tầm gửi này làm sững sờ. Kiếm tu luôn xem “trong tay có kiếm, mệnh do ta định”, đa phần chẳng hiểu nổi lối sống phó mặc cho đời của ta. 

Nhưng có người không hiểu thì chọn thương hoa tiếc ngọc, có người không hiểu lại muốn vực dậy kẻ phế vật. 

Chẩm Hàn Lưu rõ rang là loại sau, ép ta tăng cường vũ lực. 

Chẳng cần kiếm cũng được. Trong tay hắn, cỏ thi thành ám khí, mai rùa luyện hóa xong thì công thủ đều tốt. 

Đóa hoa kiều diễm như ta bị hắn hành đến héo tàn, vô số lần hoảng hồn nhận thua: “Tiên sinh, thật sự gặp địch thì đó là mệnh, ta chịu.” Nhà tiên tri nào lại đi đại chiến đổ máu chứ? 

Chẩm Hàn Lưu lòng như sắt đá, chẳng quan tâm ta. Hắn chỉ vô tình bảo: “Tiếp tục.” 

Một năm sau, ta liều chết mới qua khảo hạch của hắn. 

Hắn gật đầu bảo đủ tư cách, ta mừng đến rơi nước mắt, đồng thời sinh bóng ma tâm lý dày đặc với vị kiếm tu lạnh lùng. 

Kiếm tu rất tốt, nhưng sau này cứ tìm y tu lập hôn ước thôi. 

Chỉ cần chữa nhanh, ta chẳng chết được, chẳng cần thiết, thật chẳng cần thiết. 

-- --

Đề tốt nghiệp do các tông tự ra.

Ta nghe Thủy Hoài Mị đối đầu với Phật tử Thiền Tông. 

Đợt này chắc chắn có duyên lớn. 

Ta cười nhạo nàng khắp nơi, rồi mở đề thi của mình. 

Nụ cười biến mất. 

Đề một: Săn giết vương bát (rùa), lấy mười phiến mai rùa thích hợp. 

Đề này không khó. Ta ngồi xổm bên sông lớn nửa tháng, rốt cuộc gom đủ mười con vương bát xui xẻo đủ tuổi. 

Đề hai: Tìm và chế tác 1500 cọng cỏ thi. 

Cỏ thi phải trăm năm trở lên. 

Ta bói phương vị, tính toán kỹ càng, chăm chỉ tìm kiếm mà vẫn thiếu. 

Chẩm Hàn Lưu đi ngang thấy ta đáng thương, chỉ vài nơi cho ta. 

Hắn bảo năm xưa ngao du Cửu Châu từng thấy nhiều chỗ có, có thể dẫn ta đi. 

Ta mừng rỡ, lục túi càn khôn nửa ngày, móc ra một chuôi kiếm khảm ngọc: “Đa tạ tiên sinh giúp đỡ, chút lòng thành, mong ngài nhận lấy!” 

Chẩm Hàn Lưu nhàn nhạt bảo chỉ là việc nhỏ, chẳng tốn sức: “Đã tốt nghiệp, không cần gọi ta tiên sinh nữa.” 

Lúc ấy, Chẩm Hàn Lưu một kiếm cắt sông bổ núi, danh vang Cửu Châu. Ta nghi hắn không cho ta nói là học trò hắn, sợ ta làm xấu danh tiếng. 

Nhưng hắn vẫn nhận “hối lộ” của ta, rất tận tâm. Thậm chí qua vài bí cảnh, còn dẫn ta vào rèn luyện. 

Chỉ là trước khi vào, hắn tự bói một quẻ. Nếu là quẻ cát, hắn đi một mình. 

Hắn hay nói, kẻ bói khó bói cho mình, dễ sai lắm. Sư phụ cũng từng mắng ta khinh suất. 

Nhưng lạ thay, lần nào ta cũng bói ra quẻ cát, rồi khổ sở đi vào. 

Đến khi hoàn thành vượt mức nhiệm vụ hai, ta đã học được vừa bấm tay vừa chạy bán mạng, có cơ hội thì đánh trả du kích. 

May mà Chẩm tiên quân không quá điên, mỗi lần thấy ta sắp toi đều kịp cứu ta khỏi nước sôi lửa bỏng. 

Thật xấu hổ. 

Mấy lần đầu thực chiến được cứu, ta tựa vào lòng hắn lau nước mắt, còn nhỏ giọng lẩm bẩm. 

Một mặt là sống sót trong hiểm cảnh mà sợ, một mặt là nhục nhã – sao lại thế này! Ta bói ra quẻ cát cơ mà! 

Còn tốt nghiệp gì nữa, thi lại đi thôi. 

Chẩm Hàn Lưu cũng không cười nhạo ta. 

Hắn khẽ đỡ lưng ta, một tay kia một chiêu giải quyết địch. 

Phải nói là, rất an toàn. 

Sau nhiều lần, ta ngộ ra, đắc ý tuyên bố với Chẩm Hàn Lưu: “Vì lần nào ngươi cũng theo ta, nên mới luôn hóa dữ thành lành!” 

Chẩm Hàn Lưu thoáng nở nụ cười. 

Như trăng rằm ló dạng, thủy triều mang ánh sao. 

Tiểu kịch trường · Thế giới chỉ vương bát chịu thương

Bên trong tin mật của vương bát: 

Vương bát A 1000 tuổi: “Các huynh đệ cẩn thận đám người mặc đạo bào thần kinh nói lẩm bẩm, đám bói toán đều độc ác. Ông nội ta, cụ nội ta đều bị chúng moi xác.” 

Vương bát B 800 tuổi: “Chết tiệt, mấy hôm trước ta gặp một ả nữ tu, ra tay tàn nhẫn lắm. Huynh đệ ta toi rồi, may ta chạy nhanh hơn nó.”

Nửa tháng sau: 

Tin buồn: “Theo thống kê, tháng này có mười con rùa chết. Mong các vị chú ý an toàn.”

Nhiều năm sau: 

Vương bát C 100 tuổi : “Mẹ nó, lại xuất hiện tay kiếm tu sát thần, cái gì vậy chứ, suốt ngày rảnh rỗi kiếm vương bát chúng ta gây sự. Đồ khốn!” 

Vương bát D 99 tuổi: “Nghe nói để lấy lòng thê tử, mẹ nó. Nhân loại đúng là chẳng ra gì.”

Ghi chú thêm

Cỏ thi (thi thảo): “Sao chứ, thành cỏ thi thì không phải sống à? Chỉ sinh mệnh động vật mới quý? Ta báo cáo Thiên Đạo, tố các ngươi kỳ thị giống loài!”

-- --

Ta cầm mai rùa và cỏ thi đến thư viện nộp bài, định chạy về tông môn – nhiệm vụ thứ ba cần sư phụ truyền miệng. 

Chẩm Hàn Lưu là người trong nóng ngoài lạnh, lại một đường đưa Phật đến Tây Thiên, ngự kiếm chở ta về Thiên Cơ Tông. 

Thiên Cơ Tông nằm trên Ẩn Sơn giữa mây mù dày đặc. Ẩn Sơn kỳ lạ, lơ lửng trong mây, chẳng có đường lên. Chỉ đệ tử bổn tông dùng tín vật mới được dẫn thẳng. 

Ta tùy tiện vẫy tay cáo biệt Chẩm Hàn Lưu: “Hẹn gặp lại!” 

Hắn gật đầu. 

Trước khi lên núi, chẳng hiểu sao lòng ta khựng lại, quay đầu nhìn thoáng. 

Chẩm Hàn Lưu vẫn chưa đi, đứng đó nhìn ta chăm chú. 

Đôi mắt đen như mực đầy tập trung, đối diện ta một chốc, thoáng kinh ngạc rồi nhuốm màu dịu dàng. 

Mây mù lượn quanh, hắn mở miệng nói: “Hẹn gặp lại.” 

Giọng nói gần như ôn nhu. 

Lòng ta đột nhiên thấy lạ. 

Hắn có phải đối tốt với ta quá không? Với học trò khác hắn cũng vậy sao? 

Chẩm Hàn Lưu đối tốt với ta, dường như chẳng giống với người khác. 

Nhưng khác ở đâu, ta lại chẳng nói ra được. 

Đành lắc đầu, chuyên tâm vào nhiệm vụ trước mắt. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play