Ánh mắt mọi người như gió thoảng lặng lẽ lướt về phía họ. Tạ Quân Đình tùy tiện dừng mắt trên người cha mình.
Tạ Túng Vi vẫn giữ nụ cười nhạt, thong dong bước lên nửa bước chắn giữa Thi Lệnh Yểu và Tần Vương. Đôi mắt sâu thẳm mà lạnh lẽo của chàng nhìn Tần Vương, giọng khách sáo: “E là có chút bất tiện.”
Ý từ chối rõ ràng, nhưng Tần Vương vẫn nhón chân vượt qua chàng, đôi mắt đào hoa lộng lẫy ẩn tình nhìn Thi Lệnh Yểu: “Yểu muội, ta biết nói vậy hơi đường đột, nhưng ta thật sự không nghĩ ra ai ngoài nàng có thể giúp ta.”
Nụ cười trên mặt Tạ Túng Vi dần nhạt đi, ánh mắt nhìn Tần Vương thoáng chốc tóe ra hàng vạn lưỡi băng sắc bén, hận không thể ngay tại chỗ chém hắn thành mười tám ngàn mảnh. Hắn thiếu con trai, sao không đường đường chính chính cưới vợ sinh con, lại đến trước mặt thê tử chàng kể lể ủy khuất, muốn nhờ nàng giúp gì đây?
Tạ Túng Vi đứng cạnh như hổ rình mồi, Thi Lệnh Yểu nhìn Tần Vương nhíu mày, vẻ mặt trĩu nặng tâm sự, lòng khẽ thở dài. Họ lớn lên cùng nhau, nên hiểu nhau khá rõ. Tần Vương tuy thích khoe khoang, phong lưu, nhưng không phải người dễ mở lời cầu xin nàng, còn ra vẻ yếu thế. Chắc hẳn đã gặp chuyện khó thật.
Nàng gật đầu: “Có gì ta giúp được, chàng cứ nói thẳng.” 
Ánh mắt Tạ Túng Vi lập tức lạnh băng, Tần Vương mừng ra mặt, giơ tay đẩy Tạ Túng Vi sang một bên. Lực tay không mạnh, hắn biết trước mặt Yểu muội và sư phụ mà đánh nhau thì không phải chuyện tốt đẹp, nhưng vừa thu tay, Tạ Túng Vi đã như liễu trong gió, lảo đảo một cái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play