Mắt thấy một nữ nhân hùng hổ bước tới định đánh, Tạ Ủng Hi thoăn thoắt ôm đầu ngồi xổm xuống, nhanh như thỏ chạy trốn cáo. Vải thô trên áo bị cỏ lúa bên cạnh giật rách một mảnh, lộ ra cổ tay gầy guộc tựa cành khô giữa mùa đông, loáng thoáng còn thấy màu trắng nõn của lớp lót bên trong, giờ đây đã lấm lem bụi đất.
Trời giữa trưa, nắng chang chang như lửa đốt, mấy phụ nhân gần đó vội vàng kéo phụ nhân kia lại: “Thôi nào, Hùng đại gia, đừng chấp nhặt với con mụ câm này, chẳng phải tự chuốc thêm xui xẻo sao? Về nhà nấu cơm đi thôi.”
Hùng đại tẩu hậm hực thu tay, vẫn còn quát lớn: “Ngươi ở đây mà nhổ cỏ cho cẩn thận! Ta về mà còn thấy một ngọn cỏ dại nào mọc giữa ruộng, cứ đợi ăn đòn đi!”
Tạ Ủng Hi ngồi xổm dưới đất, gật đầu lia lịa. Hùng đại tẩu lúc ấy mới nguôi giận phần nào, hừ một tiếng, cùng mấy phụ nhân lên bờ ruộng, ai về nhà nấy.
Có người cười nói: “Hùng đại ca đúng là có bản lĩnh, lại biết thương vợ, sợ ngươi vất vả nên nhặt cái mụ câm về giúp việc. Dạy dỗ thêm chút, ngươi cũng được sống ngày tháng địa chủ phu nhân chứ!”
Lời nịnh nọt nghe thật êm tai, nhưng Hùng đại tẩu chỉ phẩy tay ra vẻ ghét bỏ: “Thương gì nổi! Ta thấy đương gia cố ý hành ta thì có. Con mụ câm này vừa ngu vừa vụng, tính tình còn xấu, mới đến đã đập vỡ mấy cái chén của ta, đau lòng muốn chết!” Bà đổi giọng, cười khẩy: “Nhưng hắn ngày ngày bôn ba bên ngoài, ta nghĩ giữ mụ ta lại, tốn thêm vài miệng ăn, cũng coi như tích chút đức cho nhà.”
Lời bà ta ít nhiều mang ý khoe khoang. Ai chẳng biết chồng bà ta làm chân sai vặt cho nhà thế gia trong thành? Mới đây nhặt được mụ câm này về, biết đâu ngày sau còn ôm được vàng bạc châu báu gì đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT