Tạ Quân Đình vẫn luôn nghĩ, một nhà có một người mẹ là vừa đủ. Dù mẹ cậu không ở bên cha, cậu và a huynh vẫn cùng nhau nhận được tình yêu từ họ. Tình yêu này vừa mới trở lại, cậu chỉ muốn nắm chặt, thật chặt hơn nữa. Cậu hung hăng lao tới, ánh mắt như hổ rình mồi nhìn Tần Vương đang ôm mẹ không chịu buông.
Lúc này, mười năm qua Tần Vương gửi bao đồ chơi, bánh ngọt, xây dựng tình nghĩa sâu đậm, đã tan thành mây khói trong lòng cậu.
Thi Lệnh Yểu đẩy nhẹ Tần Vương: “Kích động đủ chưa? Thả ta ra đi.”
Nàng thật không hiểu nổi, sao lần nào gặp lại người quen cũ cũng ở Xuân Siếp phố. Sau này làm sao nàng yên tâm dạo phố đây?
Tần Vương khép hờ tay sau lưng nàng, không dùng sức, bị đẩy liền lảo đảo hai bước mới đứng vững. Hắn ngẩn ngơ nhìn nàng, hồn phách như đi lạc. Xét kỹ, Tần Vương từng một thời sóng vai Tạ Túng Vi được gọi là “Biện Kinh song bích”, dung mạo và phong thái tự nhiên không kém ai. Giờ đây, vẻ hoảng hốt xen chút tủi thân của hắn càng làm người ta mềm lòng.
Nhưng… nói sao nhỉ, một lão đàn ông ngoài ba mươi làm ra vẻ yếu ớt đáng thương, hiệu quả quả thật không bằng Tiểu Bảo nhà nàng . Thi Lệnh Yểu nắm tay Tạ Quân Đình, ra hiệu cậu đừng vội. “Chỗ này không tiện nói chuyện,” Tần Vương ép mình bình tĩnh, nhưng ánh mắt không nỡ rời cô nương áo đỏ váy biếc.
Nàng vẫn như xưa, không thay đổi chút nào, vẫn vẹn nguyên như trong ký ức của hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT