Năm thứ hai gả cho Cố Lâm Lang, ta đã hết hy vọng vào tình yêu của hắn. Nếu không vì danh tiếng sĩ tộc, ta đã hòa ly từ lâu.
Chúng ta không cần thiết thì chẳng gặp mặt, nước giếng không phạm nước sông mà sống.
Cũng năm ấy, Giang Nam lũ lụt.
Sau đại tai tất có đại dịch. Hồng thủy nhấn chìm ruộng tốt, bá tánh tha hương, xác chết đói đầy đường. Tin đổi con ăn nhau truyền đến kinh sư, khiến triều đình kinh hãi.
Triều đình mất nửa năm giải quyết Giang Nam, trấn an nạn dân, dẹp loạn phản nghịch. Quan viên bận đến chân không chạm đất.
Cố Lâm Lang, làm Hộ Bộ thị lang, cả tháng không về. Ta dứt khoát về nhà mẹ đẻ ở.
Một ngày, cha gọi ta vào thư phòng, đưa ta một phong mật thư.
Giang Nam vốn nổi tiếng đất lành, năm ấy mưa thuận gió hòa, sao lại đột nhiên lũ lụt? Sau lũ, triều đình kịp cứu tế, thuế ruộng đủ giúp dân vượt khó, sao đến nỗi đồng ruộng tan hoang?
Hoàng đế vừa cứu tế vừa phái Tống đại nhân đi Giang Nam điều tra ngầm.
Tống đại nhân đi chuyến ấy chẳng về được nữa.
Chỉ một phong mật thư truyền đến bàn cha ta.
Tống đại nhân là môn sinh của cha. Trong thư, hắn nói Giang Nam có điều kỳ lạ, tra ra có thể liên quan đến nhà họ Cố. Hắn tin cha, nhớ cha có quan hệ thông gia với Cố gia, nên hỏi ý.
Ta nhớ Tống đại nhân là thanh niên dáng nhỏ, mới cưới chưa lâu. Khi rời kinh, thê tử vừa phát hiện mang thai. Đứa bé ấy, cuối cùng chẳng thấy được cha.
Ta gật đầu với cha, tỏ ý đã hiểu, rồi đêm đó về Cố gia.
-- --
Cha Cố Lâm Lang mất sớm. Sau khi cưới, Cố gia do hắn nắm quyền.
Ta nhớ thiếu niên năm ấy trao thư từ với ta, tâm sáng như trăng, tĩnh lặng như sóng. Dù giờ phu thê cách lòng, ta chẳng muốn nghi ngờ sau chuyện này có tay hắn nhúng vào.
Nhưng hắn bắt đầu thường xuyên đến sân ta, hay trò chuyện với ta.
Rồi một ngày, hắn làm như vô tình hỏi về Tống đại nhân. Hôm ấy nắng rực rỡ, ta lại thấy lạnh người.
Ta cười: “Ồ, ta nhớ ra, là môn sinh cũ của cha ta. Nhưng từ khi nhập sĩ, hắn ít qua lại, sao thế?”
Cố Lâm Lang bảo: “Không có gì. Hắn gặp nạn khi trị tai, thê tử chịu không nổi, tuẫn tình mà đi, một xác hai mạng, thật đáng tiếc.”
Ta đáp: “Ừ, đáng tiếc thật.”
Vậy nên càng không thể để họ chết vô ích.
-- --
Cố Lâm Lang và ta cùng học một thầy, lại là phu thê, thủ đoạn của hắn ta ít nhiều hiểu được.
Ta lặng lẽ lục lọi trong phủ thật lâu.
Cuối cùng, một ngày, lấy cớ đưa thuốc, ta tìm được chứng cứ trong thư phòng hắn. Những thư từ đầy tội ác và giao dịch bí mật, cùng khối ngọc bội khắc chữ “Vân”, đều bị giấu trong ngăn kín.
Đều là dục niệm bẩn thỉu của Cố Lâm Lang.
Hắn giữ văn kiện này, chắc sợ kẻ giao dịch qua cầu rút ván. Những gian thần như hắn, sau khi bị lục soát, phần lớn nhờ mấy thứ này mà có bằng chứng – vừa là bùa đòi mạng, vừa là bùa hộ mệnh.
Ta lấy vài phong quan trọng nhất, vội làm giả vài phong nhét lại.
Đáng tiếc, Cố Lâm Lang cẩn thận hơn ta tưởng. Đêm đó, hắn phát hiện ra.
Trong lúc gấp rút, ta giả vờ giận dữ đuổi vài thị nữ ra khỏi phủ. Trong số họ, một người mang sứ mệnh, chờ thời cơ đưa chứng cứ cho cha ta.
Còn ta bị hắn nhốt trong Phật đường. Dù hắn hỏi thế nào, ta cắn răng bảo không biết gì.
Ta biết chuyện lớn, cha ta một mình khó xoay sở, chắc đang gấp rút tìm giúp đỡ.
Ta sẽ chờ ở Cố gia, chờ ngày chân tướng sáng tỏ, làm nhân chứng tiễn Cố Lâm Lang đoạn đường cuối.
Tiếc là ta không đợi được. Ta chết trong bóng tối trước bình minh cuối cùng.
Trước khi chết, ta nhớ lời Lục tiên sinh từng hỏi: “Dao là ngọc quý, A Dao, nếu một ngày mái ngói che trời, nàng sẽ làm sao?”
Lúc ấy, ta quả quyết: “Ta thà làm ngọc nát, cũng phải đập thủng mái ngói ấy.”
-- --
Từ Lưu Vân dẫn theo Tú Cẩm – thị nữ kia – trịnh trọng quỳ trước quan tài ta, nói: “Nàng yên tâm.”
Nói xong, hắn dẫn Lục tiên sinh và đệ đệ ra ngoài. Ta đoán họ vào cung.
Quan tài ta được chôn sau rừng mai ở biệt trang. Ta từng thích nơi này, hay ồn ào bảo sau khi chết muốn chôn đây. Giờ coi như toại nguyện.
Có lẽ lòng ta bớt vướng bận, phạm vi hoạt động rộng hơn, ta lượn lờ trong biệt trang được.
Đáng tiếc chẳng ai ở lại, trừ Tú Cẩm. Nàng hoàn thành sứ mệnh, thường ngồi trước mộ báo cáo tiến triển cho ta.
Nàng nói Thái tử bị giam, Cố gia bị xét nhà, do Từ Lưu Vân dẫn binh.
Chuyện Giang Nam thật ra đơn giản, bắt đầu từ lòng tham.
Hoàng đế đã già, các hoàng tử nhăm nhe ngai vàng. Nhưng trừ Bắc Cương còn chút chiến sự, cả nước thái bình.
Thịnh thế sao sinh anh kiệt? Sao lập công danh?
Có kẻ động lòng xảo trá, đào một lỗ trên đê. Ban đầu chỉ là công tích nhỏ cho Tam hoàng tử, ai ngờ lũ đến sớm.
Tiểu tai thành đại họa, chẳng ai gánh nổi hậu quả.
Thấy tình thế rối loạn, Cố Lâm Lang – người ủng hộ Tam hoàng tử – bảo: “Vậy làm rối thêm đi.”
Nửa thuế ruộng cứu tế rơi vào tay tư quân Tam hoàng tử. Họ trà trộn trong nạn dân, châm ngòi dân biến. Khi Tam hoàng tử dẫn quân bình định và an dân, hắn khải hoàn ca, lập nhiều chiến công.
Sau tai họa, lòng dân hướng về, Tam hoàng tử công lớn, được phong Thái tử.
Nghe nói khi rời Giang Nam, bá tánh quỳ tiễn hắn mười dặm.
Đáng tiếc, họ chẳng biết kẻ họ cảm tạ chính là thủ phạm.
Cố Lâm Lang từng hỏi ta: “Nàng là thê ta, sao không nghĩ cho ta?”
Nhưng chẳng lẽ Tống đại nhân không có thê? Dân chúng Giang Nam, họ không có thê sao?
-- --