Ngày yết bảng kỳ thi mùa xuân hôm ấy, ta chuẩn bị sẵn bao tải, dẫn theo gia nhân đi bắt tân lang của mình.

Lặng lẽ ngồi canh đến trưa, ta bắt được người, che mặt đưa về phủ, mặc lên hôn phục, rồi khua chiêng gõ trống rộn ràng.

Mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.

Đến lúc lễ thành hôn sắp hoàn tất, bỗng có một người đột nhiên chạy vào, giận dữ mắng ta là mắt mù.

Người ấy mặc áo màu xanh ngọc, khuôn mặt tuấn tú nhưng giận dữ đến mức tái mét, rõ ràng là tân lang của ta kiêm đối tượng nên bắt lần này —— Hàn Quan.

Câu cuối cùng trong nghi lễ “Đưa vào động phòng” bị nuốt chửng trong giọng nói, chỉ còn lại tiếng vang “Xúi!”

Mọi người đảo mắt nhìn Hàn Quan, rồi lại nhìn về phía tân lang đang đội khăn che mặt.

Cảnh tượng trở nên im lặng đầy xấu hổ.

Hàn Quan giận dữ quát: “Kim Châu Châu, chuyện hôn nhân đại sự, ngươi có thể nghiêm túc một chút không?” Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp, “Sao lại có thể bắt nhầm người như thế?”

Ta nhìn chằm chằm vào bộ quần áo của hắn: “Trách ta sao?”

Hàn Quan đột nhiên mất hết khí thế.

Hắn mặt tái mét, giọng nhẹ nhàng: “Là ta không tốt, hôm nay mặc nhầm quần áo.”

Hắn bước về phía tân lang: “Huynh đài, Châu Châu là vị hôn thê của ta, thật xin lỗi vì hôm nay làm phiền……”

Hắn giật tấm khăn che mặt của tân lang. Dưới lớp khăn là một gương mặt tuấn tú như tiên, phong thái lạnh lùng, lại là một người quen cũ.

Hàn Quan kinh hãi: “Ôn Kinh Chập?!”

Ôn Kinh Chập lễ phép nói: “Không phiền đâu. Lễ đã xong, cứ thế tiếp tục thôi. Hàn huynh đã đến rồi, uống ly rượu mừng đi.”

“Ôn Kinh Chập! Châu Châu là vị hôn thê của ta.” Hàn Quan tức giận nói, “Thê tử bằng hữu không thể khinh bạc.”

Ôn Kinh Chập gật đầu: “Đúng vậy. Nhưng, giữa thân phận hôn thê của ngươi và thê tử của ta, có xung đột gì không?”

Hắn tự hỏi tự đáp: “Không xung đột, nhưng có thứ tự ưu tiên. Ta chính là người mà nàng, ừm, chính thức đưa vào cửa chính làm phu quân, còn ngươi thì chưa qua cửa.”

“Xét về pháp lý hay lễ nghi, ngươi đều phải gọi ta một tiếng ca ca.”

Hắn quá mạnh mẽ, những lời nói đó được hắn nói ra với vẻ mặt nghiêm túc, nghe lại rất hợp lý, khiến ta hoàn toàn mất đường lui.

Hàn Quan mặt càng tái hơn.

Không ai nhìn thấy, Ôn Kinh Chập lặng lẽ đưa tay ra sau, giơ lên hai ngón tay.

Dưới ánh mắt của ta, hai ngón tay ấy lại biến thành bốn.

Ta chớp mắt, nước mắt lăn dài, hét lớn với Hàn Quan: “Có chịu theo lễ không?”

***

Triều đình này nổi tiếng với phong tục bắt rể, đến mức khi yết bảng thi cử, cảnh tượng hỗn loạn chẳng khác gì chợ buôn người.

Trước ngày yết bảng kỳ thi mùa xuân, bao tải và dây thừng ở Lạc Kinh đều cháy hàng.

Các tiểu thư trong các phủ đều háo hức, mỗi ngày ngồi ở lầu trà nhìn ngắm các sĩ tử đi qua, soi xét từng người một, kén cá chọn canh.

Mỗi khung cửa sổ đều ánh lên đôi mắt háo hức của các nàng.

Những thông tin về thân phận, gia thế của các sĩ tử đã được truyền tai nhau khắp các phủ, giờ chỉ còn xem ngoại hình và dung mạo.

“Cái này vai quá hẹp, không được.” Mẹ ta nhìn với ánh mắt sắc bén, “Hông cũng hẹp, nhìn là biết không biết sinh nở.”

Ta:?

“Mẹ, chúng ta đang chọn rể, không phải cưới vợ.” Cái gì mà eo với hông, sinh với đẻ.

Mẹ ta liếc nhìn ta đầy trách móc: “Nhà ta chọn rể, đương nhiên phải tìm người có thể khiến con nhanh chóng có thai.”

“Nếu chỉ đẹp mà không dùng được, như ngựa tốt mã mà yếu sức, thì nhà họ Kim ta cần làm gì?”

Ta lẩm nhẩm tính toán số tiền thu được tháng này, miệng ứng phó: “Mẹ, con với Hàn Quan chẳng phải đã đính hôn từ lâu rồi sao? Dù mẹ có bày trò gì đi nữa, chúng ta cũng không thể phá vỡ hôn ước được.”

Mẹ ta có chút ngượng ngùng, nói lảng: “Biết đâu Hàn Quan không đáng tin cậy thì sao? Theo mẹ thấy, chúng ta nên chuẩn bị thêm vài phương án dự phòng.”

Ta dừng tay tính toán một chút.

Ta đổi chủ đề: “Mẹ, mẫu bao tải nạm san hô đỏ xa xỉ vừa rồi đã bán hết rồi, mẹ xem có nên nhập thêm không.”

Thực ra ta biết, chuyện giữa ta và Hàn Quan có lẽ sẽ chẳng thành, chỉ là hiện tại ta chưa biết cách nói với mẹ thế nào.

Hai tháng trước, ta đã thấy tên Hàn Quan trong sổ sách của lầu Nhạn Phong.

Hắn thuê một gian phòng riêng. Theo lời chưởng quầy, hắn thường xuyên gặp gỡ một cô nương mặc áo xanh che mặt ở đó.

Chưởng quầy còn nói với ta với vẻ mặt phức tạp: “Thiếu chủ, cô nương ấy mỗi tháng chỉ gặp Hàn công tử một lần. Nhưng, nàng ấy mỗi tháng đến đây ba lần.”

“Hai lần còn lại, nàng ấy gặp Lưu công tử ở thành bắc và Lý công tử ở thành nam.”

Ta im lặng.

Hóa ra không chỉ ta bị lừa, mà trên đầu Hàn Quan còn xanh hơn cả thảo nguyên?

Không hiểu sao, điều này lại khiến lòng ta nhẹ nhõm hơn một chút.

Ta quyết định đi gặp cô nương kì ba kia..

***

Hai tháng đầu năm là thời gian mà cô nương kia gặp gỡ Lý công tử ở thành nam.

Nàng đội một chiếc khan che mặt, phía sau lại khoác thêm một tấm lụa trắng dài từ đầu che đến chân, trông rất thần bí.

Ta lặng lẽ giơ ngón tay cái ra khen chưởng quầy: “Ngươi thật là tinh mắt, nhìn ra được đây là cùng một người, quá đỉnh.”

Chưởng quầy mặt không chút biểu cảm: “Ngài không thấy rằng cải trang như vậy càng dễ gây ấn tượng sao?”

Cũng đúng.

Cô nương này vừa bước vào đã thu hút vô số ánh mắt. Nhưng nàng hoàn toàn không bị ảnh hưởng, bước đi vững vàng, ngay cả tấm khan che khuất tầm mắt cũng không làm nàng nao núng. Nàng từ từ bước lên lầu, dáng đi uyển chuyển.

Ưu nhã, quá ưu nhã.

Ta thầm cảm phục, trong lòng vỗ tay khen ngợi.

Chưởng quầy tỏ ra lo lắng, nhắc nhở ta rằng đây có thể là tình địch.

Ta bảo không sao, Hàn Quan chẳng có gì đáng giá, giống như củ cải trắng vậy. Mà ta cũng chẳng thích ăn củ cải trắng.

Ta lén lút trốn vào gian phòng bên cạnh, cố ý không đóng kín cửa, chừa lại một khe hở để nghe lén.

Tiếc thay, cách âm của trà lâu nhà mình quá tốt, ta chẳng nghe thấy gì cả.

Sau vài chén trà, cửa phòng bên cạnh mở ra.

Lý công tử bước ra trước. Lúc này, ta mới nghe được vài câu.

Lý công tử giọng kiên định hứa rằng hắn nhất định sẽ thi đỗ, sau đó sẽ chính thức đến cầu hôn.

Cô nương kia liếc mắt đưa tình: “Thi đỗ cao hay thấp không quan trọng. Chỉ mong công tử biết rằng, quân với thiếp thân, như trăng sáng trên trời. Không có ngươi, thiếp…”

Giọng nàng đầy thương cảm và cô đơn, khiến người nghe không khỏi động lòng.

Hai người lại lưu luyến vài câu, rồi mới chia tay.

Ta ngẫm nghĩ cuộc đối thoại giữa họ, thấy cô nương này quả thật có chút bản lĩnh. Ngay cả ta là nữ nhi, cũng không khỏi mềm lòng trước giọng nói ngọt ngào như chim oanh của nàng.

Ta đóng cửa phòng lại, định chờ nàng đi khỏi rồi mới ra.

Hôm nay không phải thời điểm thích hợp để đối chất, muốn bắt tận tay day tận trán, ta phải đợi Hàn Quan và nàng gặp nhau mới được.

Theo quy luật hai tháng trước, cô nương này đầu tháng gặp Lý công tử, ngày rằm gặp Lưu công tử, ngày 25 mới gặp Hàn Quan. Ta còn phải chờ hai mươi ngày nữa.

Không ngờ, tiếng gõ cửa vang lên nhanh chóng.

Một giọng nữ quen thuộc cất lên: “Kim Châu Châu, mở cửa. Là ta làm chuyện xấu hổ, ngươi trốn cái gì?”

***

Nàng quá bình tĩnh, còn ta thì hoảng sợ đến mức không biết phải làm gì.

Ta do dự một lúc rồi mới mở cửa phòng.

Cô nương kia nắm chặt cổ tay ta, nghiêng người lách vào trong.

Nàng tay trái gỡ chiếc khan trên đầu, tay phải nhanh chóng đóng cửa lại.

“Là ta đây.” Nàng cúi người lại gần, hàng mi dài gần như chạm vào má ta, “Ngươi làm cái vẻ mặt gì vậy, chẳng lẽ không nhận ra ta sao?”

Nói ra có thể hơi tệ, nhưng lúc này ta đã phần nào hiểu được ba người đàn ông kia.

Với nhan sắc như thế này, ai mà chịu được chứ?

Thấy ta im lặng, sắc mặt cô nương trở nên u ám. Nàng hừ một tiếng: “Hôm qua còn là thanh mai, hôm nay đã thành hoa vàng rồi. Kim tiểu thư quả nhiên là quý nhân hay quên.”

Giọng điệu kiêu ngạo cùng tiếng hừ quen thuộc này…

“Tống Hàn Oánh?”

“Trước kia còn gọi ta là ‘Oánh Oánh’, giờ đã có người mới rồi, liền gọi ta là Tống Hàn Oánh?” Nàng cười lạnh, “Đáng tiếc cái người mới của ngươi cũng chẳng ra gì.”

Nàng lấy ra một khối ngọc bội, trên đó có chuỗi ngọc màu lam nhạt rủ xuống: “Này, đây là Hàn Quan, tân lang tốt của ngươi, tặng cho ta đấy. Vừa nhìn là ta biết ngay, chắc chắn là ngươi đưa hắn.”

Nàng vẫy vẫy khối ngọc bội trước mặt ta: “Ngươi hãy mở to mắt ra mà xem hắn là loại người gì đi.”

Nàng mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “Nếu ngươi còn chưa tỉnh ngộ, ta sẽ giết chết ngươi đấy.”

Trong chớp mắt, nước mắt ta trào ra.

Tống Hàn Oánh tức giận: “Ngươi dám khóc vì một tên nam nhân?”

Ta nói ta khóc vì rõ rang thanh mai trúc mã ngày xưa là cô nương dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ. Còn cô nương há miệng ra là đòi giết ta này làm sao có thể là nàng được?

Sự thay đổi của nàng còn khiến ta đau lòng hơn cả việc Hàn Quan thay lòng đổi dạ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play