Lý Hữu Đắc đứng yên tại chỗ không lên tiếng, hắn ngây ngốc nhìn Trần Tuệ như thể trong thoáng chốc không thể hiểu được lời nàng vừa nói.
Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn từng lần một, cuối cùng mới thấm vào ý thức của hắn. Lý Hữu Đắc nhớ rõ trước đây nàng từng nói những câu như “thích công công nhất”, nhưng khi đó cả hai đều hiểu đó chỉ là lời lấy lòng vô tâm. Còn giờ khắc này, cái “thích” trong miệng nàng lại khác hẳn, càng không phải lời nói đùa hay diễn kịch.
Nhưng mà, cái gì gọi là “nữ nhân thích nam nhân”? Hắn có được tính là nam nhân sao? Nàng nói ra những lời này chẳng phải là đang cố ý đâm vào chỗ đau của hắn sao? Thích hay không thích chỉ là thứ trừu tượng không rõ ràng, nàng đúng là rất giỏi mới nghĩ ra được mấy lời này.
Sau một hồi lâu, Trần Tuệ thấy Lý Hữu Đắc không có phản ứng gì với lời của mình thì trong lòng thoáng chút thất vọng, nhưng nhiều hơn vẫn là sự thấu hiểu. Muốn hắn tin rằng nàng thật sự thích hắn đúng là rất khó. Ở thời đại này, nói một nữ nhân sẽ chân thành thích một hoạn quan quả thực là chuyện kỳ lạ có thể ghi vào sách sử mười năm mới gặp một lần.
Nhưng nếu lời nói không đủ, vậy nàng sẽ cho hắn thấy bằng hành động.
Trần Tuệ không do dự tháo dây lưng trong ánh mắt ngỡ ngàng của Lý Hữu Đắc, nàng nắm hai vạt áo kéo trung y ra sau để lộ bờ vai tròn trịa trắng như ngọc cùng chiếc yếm hồng nhạt thêu hình uyên ương nghịch nước mà nàng đã chọn kỹ càng. Bộ ngực bên dưới khẽ phập phồng khiến đôi uyên ương ấy như sống động hẳn lên.
Nàng bình tĩnh nhìn Lý Hữu Đắc nói: “Công công nếu không chịu tin ta, vậy ta sẽ cho ngài xem. Ta thích công công là thật, muốn cùng công công ngủ chung cũng là thật, ta còn muốn làm cả những chuyện mà Hoàng thị và thư sinh trong Kim Trâm Ký đã làm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play