Lý Hữu Đắc có chức trách cao trong chuyến đi lần này nên ngay khi hắn vừa đặt chân đến nơi, Lang Ngộ cùng một viên huyện lệnh địa phương đã dẫn người ra khỏi thành nghênh đón. Nhìn thần sắc kiêu ngạo trên mặt Lý Hữu Đắc, Trần Tuệ dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết lúc này hắn chắc chắn đang đắc ý đến mức muốn bay thẳng lên trời. Một nam nhân bị thiến ngoài quyền thế và địa vị ra thì căn bản không còn gì đáng để tranh giành. Khéo sao giờ này, một đám nam nhân lành lặn lại phải cung kính cúi đầu trước hắn. Với Lý Hữu Đắc mà nói, đây hiển nhiên là niềm thỏa mãn tinh thần cao nhất.
Sau vài câu khách sáo, Lang Ngộ cưỡi ngựa còn huyện lệnh ngồi xe cùng đoàn người tiến vào trong thành.
Trên đường đi, Trần Tuệ đã nghe Lý Hữu Đắc kể qua đôi chút về tình hình ở biên cương.
Thành trấn họ sắp đến tên là Phạm Dương, thuộc khu vực biên cương nhưng chưa phải tuyến đầu. Cách đó khoảng ba mươi dặm về phía Tây Bắc còn có một thành nhỏ hơn gọi là Kiếm Bắc, đó mới là tiền tuyến thực sự. Hiện tại, hệ thống phòng thủ của thành vẫn đầy đủ, trong thành cũng không xuất hiện nhiều cảm giác hoảng loạn. Dù sao thì đây cũng là vùng biên cương, chiến trận không phải chuyện hiếm, dân chúng nơi đây đã sớm quen rồi.
Hai thành này nằm giữa dãy núi Lê Dương, kẹp chặt con đường thông đạo duy nhất nối Nam Bắc. Vì vậy, nếu Hi tộc ở phía Bắc muốn tiến xuống phía Nam, họ buộc phải lần lượt đánh hạ hai thành này. Trần Tuệ từng hỏi Lý Hữu Đắc tại sao Hi tộc cứ nhất quyết phải gây chiến. Hắn nhẹ nhàng đáp rằng do người của Hi tộc bị bắt, phía Đại Lương lại không chịu thả, nên Hi tộc dứt khoát tập hợp binh lực tấn công. Ban đầu Trần Tuệ thấy lý do chiến tranh này thật nực cười, nhưng ngẫm lại thì lịch sử đã thực sự từng có những vụ “một cái bánh bao gây huyết án”, nàng cũng thấy bình thường trở lại.
Về số lượng tương quan hai bên giao chiến, Trần Tuệ từng nghe người ta bàn tán rằng Hi tộc có hai mươi vạn người, còn Đại Lương điều động bốn mươi vạn đại quân để nghiền ép họ. Với nàng, hai mươi vạn hay bốn mươi vạn chỉ là con số, quá lớn để hình dung. Nhưng Lý Hữu Đắc lại giải thích thêm, Hi tộc đúng là có hai mươi vạn người, nhưng đó là tổng dân số chia thành nhiều bộ lạc. Bộ lạc lớn nhất cũng chỉ khoảng tám vạn, trừ đi người già, phụ nữ, trẻ em, lực lượng chiến đấu thực tế chỉ khoảng ba bốn vạn. Phía Đại Lương cũng không đông như lời đồn, ngoài hai vạn doanh binh lần này, cộng thêm quân điều từ các vệ sở khác cũng không quá sáu vạn. Có tổng cộng tất thảy tám vạn người chủ yếu dùng để thủ thành, hơn nữa thực ra đây vốn không phải cuộc chiến lớn lao gì. Hoàng đế bên kia cũng không quá xem trọng, chẳng qua là hắn thấy Hi tộc khiêu khích làm nhục uy nghiêm thượng quốc, nên mới muốn dạy họ một bài học, đánh cho hả giận.
Trần Tuệ không biết người khác nghĩ ra sao, nhưng với một người có kinh nghiệm đời sau như nàng, trận chiến này không khác gì một trò đùa. Dù vậy, những người chết, bị thương, hay phải lưu lạc vì chiến tranh lại là sự thật, không có chỗ cho sự đùa cợt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT