Khi xe ngựa dần ổn định lại, Lý Hữu Đắc vội túm lấy vai Trần Tuệ đẩy nàng ra. Nhưng vừa nhìn, hắn liền thấy môi nàng khẽ hé, trên môi còn dính chút máu đỏ tươi, đôi mắt ngấn lệ, dáng vẻ đáng thương như muốn khóc mà không khóc nổi.
Lý Hữu Đắc vừa thấy hơi xót vừa buồn cười, cuối cùng hắn cố nén mà hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị: “Đau không?”
“Đau…” Trần Tuệ đau đến tê dại, nàng hít khí lạnh, đến nỗi nói chuyện cũng không rõ ràng.
“Chẳng phải đã bảo ngươi ngồi cho chắc rồi sao?” Trên mặt Lý Hữu Đắc ra vẻ ghét bỏ, nhưng ánh mắt lại bất giác liếc thêm vài lần đôi môi của nàng.
Trần Tuệ dần vượt qua được cơn đau đớn nhất, nhưng lại bị câu nói không chút quan tâm của Lý Hữu Đắc chọc tức giận. Nàng trừng hắn một cái, ánh mắt thoáng dừng lại trên cằm hắn rồi nhanh chóng dời đi. Nàng tránh tay hắn, cố tình dịch người sang bên cạnh. Thái độ của hắn tệ như vậy, nàng tuyệt đối không nói cho hắn biết trên cằm hắn còn dính máu từ miệng nàng!
“Còn dám trừng ta à?” Lý Hữu Đắc nhướn mày.
Trần Tuệ lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau môi. Vừa lau vừa đau đến hít khí lạnh, nàng không thèm nhìn hắn nữa. Giờ hắn chỉ là con hổ giấy thôi, nàng sợ gì chứ!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT