Trần Tuệ đang mải nhìn chằm chằm Tưởng Bích Hàm và Thanh Thục để suy nghĩ hung thủ nên chưa nhận ra ánh mắt của Lý Hữu Đắc ở bên cạnh.
Thần sắc Lý Hữu Đắc thay đổi liên tục mấy lần, cuối cùng hắn thu lại ánh mắt, vẫn theo ý định ban đầu hỏi Tưởng Bích Hàm: “Tưởng cô nương, con mèo kia đâu rồi?”
Tưởng Bích Hàm cũng lấy lại bình tĩnh, khẽ nói: “Mới vừa rồi Bích Hàm đã nói, nó ra ngoài tới giờ vẫn chưa về.”
“Vậy nếu nó đã trộm đồ đi, thì sao bây giờ đồ lại ở đây?” Lý Hữu Đắc hỏi.
Tưởng Bích Hàm cúi mắt nhàn nhạt đáp: “Bích Hàm cũng không biết.”
Lý Hữu Đắc biết hỏi đến đây là hết đường, nhưng hắn không thể vì chuyện này mà đánh Tưởng cô nương. Ánh mắt hắn lập tức liếc sang Thanh Thục đang đứng ở một bên, sắc mặt hơi trầm xuống. Chuyện ở Ỷ Trúc Hiên, Tưởng cô nương có thể không biết, nhưng Thanh Thục thì không thể không rõ.
“Vậy Tưởng cô nương cứ tự nhiên,” Lý Hữu Đắc nói, “Mang Thanh Thục đi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT