Chị gái áo đỏ tóc dài đang treo lơ lửng ngoài cửa sổ, đung đưa qua lại đến lần thứ ba mươi.
Chiếc lưỡi dài của chị ấy thè ra, cố gắng chạm tới ly nước trên bàn.
Nhưng vì sợi dây treo cổ từ trần nhà rủ xuống vẫn quấn chặt cổ chị ấy nên khoảng cách thiếu một chút. Dù cố hết sức đến đỏ mặt tía tai cũng không thể với tới.
Đến lần thứ ba mươi mốt, tôi không thể nhìn nổi nữa nên đành mạnh dạn đứng lên giúp chị ấy kê cao cái ly thêm chút.
Chị gái áo đỏ dùng lưỡi vén tóc qua một bên, ngạc nhiên nhìn tôi:
“Người mới à?”
Tôi không dám lên tiếng.
Chỉ hy vọng sau khi uống xong nước, chị ấy sẽ không tiếp tục lơ lửng qua lại ngoài cửa sổ nữa, vì tôi rất sợ.
Tôi lén lút lùi về góc phòng, giả vờ không nghe thấy tiếng của chị ấy.
Vừa hay ở góc đó có một chiếc ghế sofa đơn, tôi rụt rè ngồi xuống.
Ngay lập tức, một đôi tay to lớn và mạnh mẽ đỡ lấy tôi, không để tôi ngồi xuống: “Ở đây có quỷ rồi, cảm ơn nhé.”
Bị đỡ bất ngờ không kịp phòng bị, giới hạn chịu đựng của tôi cuối cùng cũng vỡ tan. Tôi hét lên một tiếng rồi hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, chị gái áo đỏ vẫn đang lơ lửng trước cửa sổ, chiếc lưỡi dài thượt thè ra.
Thỉnh thoảng chị ấy còn quay đầu lại nhìn tôi bằng đôi mắt trắng dã đáng sợ.
Tôi không nhịn được, lại bật khóc.
Tiếng khóc của tôi lần lượt thu hút xác trẻ em trong tủ lạnh, cậu trai trẻ dưới gầm giường, bà lão đang băm nhân bánh bao thị.t người trong bếp và cả anh chàng ghế sofa cường tráng bằng da người tôi vừa ngồi lên.
Đương nhiên, còn có cả chị gái áo đỏ.
Mọi người đứng xung quanh tôi, vừa tò mò vừa hào hứng: “Cô cũng thành quỷ rồi, sao còn sợ ma chứ?”
Bà lão làm bánh bao thị.t người không nói gì thêm, chỉ lẩm bẩm rồi quay vào bếp: “Đã được sáu người rồi. Sáu cái, phải làm thêm nhân bánh bao…”