Không thể nghe tiếp được, chị Tống khẽ ho một tiếng, nhắc: "Bà chủ, cô chủ đã về rồi."

Thi Tĩnh Phương cười mỉa: "Về thì về thôi, chẳng lẽ tôi còn phải ra đón nó vào sao?"

Đào Hân Nhiên hùa theo: "Đúng vậy, đừng quên rằng mẹ tôi mới là người lớn trong nhà này."

Chị Tống khẽ thở dài.

Đào Uyển vỗ nhẹ vai chị, thì thầm: "Chị Tống, không sao đâu."

"Cô chủ, để tôi đi chuẩn bị bữa ăn."

"Vâng, chị cứ đi đi."

Đào Uyển tiến vào phòng khách, ngồi xuống sofa, còn Thi Tĩnh Phương và Đào Hân Nhiên vẫn đứng bên cạnh, không ngừng lảm nhảm những lời khó nghe.

Một lát sau, Đào Hiển Đình từ trên lầu bước xuống.

"Về rồi à."

Đào Uyển chỉ khẽ đáp lại: "Vâng."

Ngay lập tức, Đào Hân Nhiên tiến tới, khoác lấy tay Đào Hiển Đình, làm nũng: "Bố ơi, con mới thấy một chiếc túi rất đẹp."

Đào Hiển Đình hào phóng vung tay: "Thích thì mua đi, nếu không đủ tiền thì bảo mẹ con."

"Cảm ơn bố."

Sau khi ngồi xuống cạnh Đào Uyển, Đào Hiển Đình nhìn cô một lúc, muốn nói điều gì đó, nhưng không tìm được chủ đề phù hợp. Đào Uyển vốn là người không bao giờ chủ động nói chuyện, dù trước đây cô cũng từng thử làm nũng với bố, muốn gần gũi, nhưng dần dần nhận ra rằng trong mắt ông ta chỉ có Đào Hân Nhiên. Cô đã từ bỏ.

Thời gian trôi qua, Đào Uyển đã quen với việc không nói chuyện và không làm nũng nữa.

Nhìn thấy Đào Uyển, trong lòng Đào Hiển Đình càng thêm khó chịu. Thi Tĩnh Phương nhanh chóng kéo Đào Hân Nhiên tới bên ông, và sau vài lời nịnh nọt, Đào Hiển Đình mới vui vẻ trở lại.

Một lúc sau, chị Tống bước vào thông báo: "Ông chủ, bữa ăn đã sẵn sàng."

"Chờ thêm một chút nữa."

"Vâng, thưa ông chủ."

Thấy Đào Hiển Đình như đang đợi ai đó, Đào Uyển lạnh lùng hỏi: "Bố đã sắp xếp cho con đi xem mắt rồi sao?"

Đào Hiển Đình phủ nhận: "Xem mắt gì chứ, chỉ là muốn giới thiệu bạn bè để con làm quen thôi."

Vừa nhìn thấy biểu cảm của bố, Đào Uyển đã biết chắc rằng những gì Thi Tĩnh Phương và Đào Hân Nhiên vừa nói là sự thật.

Cô đứng dậy, giọng lạnh lùng: "Không cần bố phải phiền lòng nữa, con đã có bạn trai rồi."

"Con nói gì cơ?"

"Ý con là những gì bố vừa nghe."

Giọng Đào Hiển Đình nghiêm túc hơn: "Đào Uyển, con ngày càng không biết lớn nhỏ, con còn coi bố là bố của con nữa không?"

Đào Uyển điềm tĩnh nhìn ông ta, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, rồi cô nói: "Vì để ông Lương từ bỏ hy vọng, giúp Hân Nhiên gả vào nhà họ Lương, bố mới lừa con về đây để xem mắt đúng không?"

"Con…"

Đào Hiển Đình tức giận ôm ngực. Dù thực sự ông ta có ý định đó, nhưng cũng phần nào do áy náy. Vì Gia Bình đã ở bên Hân Nhiên, ông ta muốn tìm cho Đào Uyển một cuộc hôn nhân tốt hơn.

Thi Tĩnh Phương vội vã tới đỡ ông ta: "Đào Uyển, con sao có thể nói chuyện với bố như vậy? Mọi việc bố làm đều là vì tốt cho con thôi."

Đào Hân Nhiên cũng không quên hùa theo: "Chị nói chị có bạn trai, chẳng phải là cố tình bịa chuyện để chọc tức bố sao? Nếu có thật, thì gọi anh ta đến đây đi. Còn nếu không, xem mắt để làm quen thêm bạn bè, chẳng có gì là xấu cả. Sao chị lại phải coi lòng tốt của bố như lòng lang dạ thú?"

Đào Uyển thờ ơ: "Nếu mấy người không tin, tôi sẽ gọi anh ấy đến đón tôi ngay bây giờ."

Vừa nói, cô vừa nhanh tay lấy điện thoại, gọi cho Phó Thuấn ngay trước mặt Đào Hiển Đình.

Với giọng điệu đầy thách thức, Đào Hân Nhiên yêu cầu: "Mở loa đi."

Đào Uyển bật loa ngoài.

"Alo, Uyển Uyển."

Đào Uyển cố gắng nói với giọng nũng nịu: "Anh bận không?"

Phó Thuấn vừa hạ cánh sau một chuyến bay dài, dịu dàng đáp: "Không bận."

"Vậy anh tới đón em nhé, lát nữa em sẽ gửi địa chỉ cho anh."

"Được."

Sau khi cúp máy, Đào Uyển gửi địa chỉ cho Phó Thuấn.

Ba người Đào Hiển Đình đều ngỡ ngàng nhìn cô. Người vừa rồi nói giọng nhẹ nhàng bỗng trở lại vẻ lạnh lùng vốn có. Cô bình tĩnh nói: "Anh ấy sắp đến rồi."

Đào Hiển Đình bày ra dáng vẻ gia trưởng, tức giận hỏi cô: "Người đàn ông này là ai? Cậu ta làm nghề gì? Hai đứa ở bên nhau từ khi nào?"

Đào Uyển khựng lại một lát.

Bị hỏi vậy, cô mới nhận ra, mình thậm chí không biết Phó Thuấn làm gì. Chỉ biết rằng gia đình anh rất giàu, còn những chuyện khác thì...

Đào Uyển suy nghĩ trong hai giây, nhớ đến anh trai của Trì Nguyệt, rồi thản nhiên trả lời: "Tự mình khởi nghiệp."

"Bố giới thiệu cho con người môn đăng hộ đối mà con không chịu, lại cứ nhất quyết tìm người khởi nghiệp. Nói thì hay, nhưng người khởi nghiệp mà thành công thì được mấy ai."

"Con bằng lòng."

Ngay cả khi Phó Thuấn thật sự khởi nghiệp và cả đời không thành công, cô vẫn cảm thấy anh tốt hơn Gia Bình hàng trăm lần.

Đào Hiển Đình càng thêm giận dữ hơn: "Số tiền 150 nghìn tệ con đòi bố có phải để đưa cho cậu ta không?"

Đào Uyển khó chịu nhíu mày: "Không phải."

Đào Hiển Đình hừ lạnh một tiếng.

Sau khi tranh cãi một lúc, Phó Thuấn gọi điện thoại cho Đào Uyển: "Anh đến rồi."

"Được, anh chờ em một lát, em ra ngay."

Đào Uyển nhìn về phía bọn họ: "Anh ấy tới đón con, con đi trước đây."

Số tiền đó cô cũng không định lấy nữa, dù sao cô cũng tuyệt đối không muốn sau khi đá Lương Gia Bình, lại kết hôn với người giống như anh ta.

Đào Uyển đang chuẩn bị rời đi thì Đào Hiển Đình giận dữ quát: "Hôm nay nếu con bước ra khỏi cửa nhà này, thì bố coi như không có đứa con gái này!"

Đào Uyển ngừng lại vài giây, nhưng vẫn không quay đầu mà đi thẳng ra ngoài.

Đào Hiển Đình tức đến nỗi hơi thở cũng trở nên nặng nề, Thi Tĩnh Phương lấy ra hai viên thuốc từ hộp thuốc.

"Đừng nóng giận, uống thuốc trước đã."

Nhân lúc Đào Hiển Đình uống thuốc, Thi Tĩnh Phương ra hiệu cho Đào Hân Nhiên đi theo ra ngoài nhìn.

Đào Hân Nhiên lập tức đi theo.

Đào Uyển tất nhiên biết Đào Hân Nhiên đang ở phía sau, nhưng cô không thèm quan tâm.

Khó khăn lắm mới về nhà một lần, vậy mà lại khiến mối quan hệ thêm căng thẳng. Sớm biết như vậy thì cô đã không nên về.

Đào Uyển bước đến cửa, Phó Thuấn đang đợi ở phía trước cách đó không xa.

Khi thấy vẻ mặt u buồn của cô, Phó Thuấn quan tâm hỏi: "Sao thế?"

"Không sao."

Đào Uyển quay đầu lại, lạnh lùng nói với Đào Hân Nhiên: "Thấy rõ chưa?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play