Kể từ khi dọn ra ngoài, Đào Uyển thường xuyên nhớ tới Phó Thuấn.
Đặc biệt là những buổi tối cô ăn cơm một mình. Rất nhiều lần, cô bất giác ngẩng đầu, định nói điều gì đó nhưng rồi mới phát hiện đối diện chỉ là khoảng không trống rỗng. Phó Thuấn không ở đây, chỉ có không khí lạnh lẽo. Nụ cười trên khóe môi cô dần hạ xuống.
Buổi tối, sau khi Chúc Kỳ dẫn Tống Nghiệp ra phố luyện hát xong, hai người họ tới tìm Đào Uyển.
Tống Nghiệp nhìn người con gái trên sân khấu không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, cậu ấy nhỏ giọng hỏi: "Chị Chúc Kỳ, có phải gần đây tâm trạng của chị Uyển không tốt lắm không?"
Chúc Kỳ chống cằm, thở dài, giọng đầy tiếc nuối: "Cậu còn trẻ, chưa hiểu hết những chuyện này đâu."
Dù Đào Uyển rất chú tâm vào cuộc thi, nhưng Chúc Kỳ vẫn nhận ra rằng, nỗi buồn của cô không chỉ xuất phát từ áp lực thi cử mà còn liên quan đến Phó Thuấn.
Tống Nghiệp nghe vậy, ánh mắt bình tĩnh dừng lại trên gương mặt Chúc Kỳ, giọng nói trầm và dứt khoát: "Em không phải trẻ con."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT