Từ Cảng Đảo, đài thiên văn treo số 3 phát cảnh báo thời tiết: nhiệt độ không khí liên tục giảm, bầu trời u ám, những đám mây đen cuồn cuộn bao phủ  khắp thành phố. Dưới thời tiết khắc nghiệt như vậy, sự khác biệt giữa ban ngày và ban đêm dường như không đáng kể.

Trên lớp kính pha lê dày đặc những hạt mưa bụi. Trong phòng không bật đèn, bóng tối khiến không gian trở nên lạnh lẽo và có phần khó chịu.

Bàn trà bừa bộn với vài chai rượu, trang sức, cùng một ít đồ ăn vặt chưa dùng hết. Chiếc laptop sắp tắt, màn hình hiển thị một bức ảnh chụp chung của một đôi tình nhân.

Trên thảm, một cuốn tạp chí giải trí trông có vẻ rẻ tiền bị vứt xuống. Trên bìa cũng là ảnh chụp chung của cặp đôi kia, nhưng bức ảnh đã bị cố ý xé rách, kết hợp với dòng tiêu đề in chữ vàng chói mắt đầy giật gân ——

"ĐỒNG THOẠI TAN VỠ! Vi Trì Luyến chỉ kéo dài một năm rồi thất bại! Ảnh đế danh giá cũng không thể bước chân vào hào môn trăm tỷ!"

Người phụ nữ đang nằm trên sofa đã ngủ thiếp đi. Cô trở mình, chiếc chăn lông mềm mại trùm trên bụng trượt xuống, kéo theo một chai rượu Whiskey rơi xuống đất. Chất lỏng sóng sánh tràn ra, thấm đẫm bìa tạp chí.

Bên ngoài, mưa càng lúc càng lớn, gió rít gào dữ dội như cơn giận dữ cuộn trào.

Ngay lúc laptop sắp chuyển sang chế độ ngủ, một email mới được gửi đến. Trong khoảnh khắc, màn hình bừng sáng.

Cora: "Chào Trần tiểu thư, tôi là Cora, trợ lý của Trang tiên sinh. Ngài Trang nhờ tôi hỏi liệu cuối tuần này, từ 6 giờ đến 8 giờ tối, cô có thời gian rảnh không? Nếu có, bữa tối sẽ được sắp xếp tại nhà hàng Monblue trên đường Kha Sĩ Điện. Nếu cô có bất kỳ yêu cầu đặc biệt nào về chế độ ăn uống, xin cứ báo trước cho tôi. Mong sớm nhận được phản hồi của cô."

——

Trần Vi Kỳ tỉnh dậy lúc 3 giờ sáng.

Một tia sét chói lóa xé toạc bầu trời, soi rõ căn phòng hỗn độn trong chớp mắt. Mùi rượu nồng nặc, cay xộc lan khắp không gian ẩm ướt.

Chú chó Greyhound nhỏ với bộ lông xám phe phẩy đuôi, nôn nóng chạy vòng quanh cô. Có lẽ vì cô nằm bất động quá lâu, nó sợ rằng cô đã xảy ra chuyện.

Trần Vi Kỳ đầu óc choáng váng, nặng trịch khi bò dậy từ sofa. Cô không ngờ mình lại ngủ quên trong phòng khách. Dạo gần đây, cô luôn như vậy—hễ uống rượu là lại thiếp đi lung tung lúc nào không hay.

Cô bế chú cún Greyhound lên, ôm chặt vào lòng, đồng thời với tay bật laptop. Nhận diện khuôn mặt tự động mở khóa thiết bị.

“Ngoan nào, đừng nháo, bảo bảo…”

Giọng cô khàn đi vì trước khi ngủ đã khóc. Cô nhẹ nhàng dỗ dành chú cún con đang cuống quýt liếm mặt mình.

Chỉ ngủ từ chiều đến rạng sáng thôi, nhưng WhatsApp đã chất đầy tin nhắn chưa đọc.

Bella: "Trần tổng, phương án hoạt động mới nhất đã được gửi vào hộp thư cá nhân của cô, vui lòng kiểm tra."

Linda: "Tam tiểu thư, cô đang ở căn hộ chứ? Có cần tôi gửi một phần bữa tối cho cô không?"

Anh cả: "Ba cũng chỉ muốn tốt cho em thôi. Dành chút thời gian về nhà ăn cơm đi, mẹ nhớ em lắm."

Anh cả: "Tanya, nghe máy đi. Anh lo cho em."

Mommy: "Bé ngoan, hay là con dọn về ở với mommy đi? Căn hộ nhỏ xíu đó ngay cả chỗ để giày cũng không đủ, mommy sót thương con lắm."

Dì Tĩnh: "Vi Vi, dì làm một ít bánh Madeleine vị cam mà con thích, để dì mang qua cho con nhé? Bận gì cũng phải nhớ ăn cơm đấy."

Anh hai: "Chia tay thôi mà người đẹp, có gì to tát đâu? Tuần sau anh dẫn em đi Las Vegas chơi một trận ra trò. Suỵt, đừng nói với Trần Bắc Đàn!"

Trần Vi Kỳ mím môi, không có ý định trả lời những tin nhắn này.

Cô không muốn chuyện chia tay khiến mọi người quá quan tâm. Cô ghét để lộ sự yếu đuối, dù đó có là những người thân thiết nhất.

Mia: "Trần Vi Kỳ, cậu cắt tóc ? Định quậy khùng quậy điên gì nữa?? Đừng tưởng giả vờ đáng thương là tôi sẽ nhường vị trí đệ nhất danh viện Cảng Đảo cho cậu! 😤"

Cuối cùng cũng có một tin nhắn bình thường. Trần Vi Kỳ khẽ nhếch môi, ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt của cô. Tóc ngắn chạm cằm khẽ rủ xuống, vài lọn vén ra sau tai. Cô gửi đi một loạt icon biểu cảm không rõ ý nghĩa, chẳng hề bận tâm đến việc lúc này đã là 3 giờ sáng và đối phương có thể bị cô đánh thức rồi nổi giận.

Hy vọng là nổi giận đi, thế thì càng vui. Cô xấu xa nghĩ.

Rời khỏi WhatsApp, cô mở hộp thư đến, chẳng chút do dự mà bắt đầu xem xét kế hoạch sự kiện trợ lý đã gửi, dù bây giờ đã hơn nửa đêm.

Đầu tháng sau, thương hiệu trang sức cao cấp Reberi (Nhuy Bạc) sẽ tổ chức tiệc kỷ niệm trăm năm long trọng tại Thượng Hải, với sự góp mặt của những nhân vật nổi tiếng và các minh tinh hàng đầu.

Reberi là thương hiệu trang sức cao cấp đến từ Ý. Bảy năm trước, khi Reberi đang trên đà suy thoái, Trần gia đã nhân cơ hội để tập đoàn xa xỉ CDR của mình mạnh mẽ thâu tóm thương hiệu này. Sau đó, họ đổi tên thành Nhuy Bạc và tiến hành một cuộc cải tổ quy mô lớn, đưa thương hiệu trở lại hàng ngũ những cái tên hàng đầu trong giới trang sức cao cấp.

Hiện tại, Reberi nằm dưới sự quản lý của Trần Vi Kỳ, và sự kiện trăm năm lần này cũng do chính cô lên kế hoạch từ đầu.

Bên dưới đống email công việc là một tin nhắn mới nhất từ Cora, trợ lý của Trang tiên sinh, về lời mời dùng bữa tối.

Trần Vi Kỳ sững người. Một lời mời không rõ lý do, từ một người cô không nhớ là liên quan gì đến mình và lòi ra từ chỗ nào.

Trang tiên sinh?

Trang nào?

 Cơn say khiến đầu óc cô  tê dại, ý thức mơ hồ mới chậm rãi nhớ lại cuộc tranh cãi gay gắt tại Trần Công Quán tháng trước.

“Trần Vi Kỳ, nếu con không cần cuộc hôn nhân với Trang gia thì cứ việc. Muốn tiếp tục cùng tên tiểu minh tinh kia chơi trò gia đình cũng được. Nhưng đã vậy, con hãy giao ra toàn bộ mọi thứ, bao gồm cả vị trí CEO của Nhuy Bạc! Ba muốn xem, khi tay trắng chẳng còn gì, liệu tiểu minh tinh đó có còn ở lại bên con không.”

“Trần gia chúng ta đã đủ mất mặt với anh hai con—một thứ lập dị,  con lại còn muốn rước thêm một người trong giới giải trí về sao? ba đời này tuyệt đối không cho phép!”

“Sau này, Nhuy Bạc sẽ do Tâm Đường tiếp quản. có sự hậu thuẫn của Trịnh Hoành Khải, ba tin chắc không thua kém bất kỳ ai.”

Những lời sắc bén ấy như mũi dao cắm thẳng vào lòng Trần Vi Kỳ. Ngay sau đó là tiếng ly rượu vỡ vụn, bình hoa rơi xuống đất. Trong cơn giận dữ, cô thu dọn đồ đạc, dứt khoát rời khỏi Trần Công Quán.

Không ngoài dự đoán, vị Trang tiên sinh kia chính là Trang Thiếu Châu—nhị công tử của tập đoàn Thịnh Huy, người thừa kế tương lai của Trang gia, cũng là vị “hôn phu tốt” mà ba cô, Trần Huyên Trung, đã lựa chọn.

Quả thực, đó là một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối. Trang gia nền tảng vững chắc, trải qua năm thế hệ vẫn phồn vinh. Tập đoàn Thịnh Huy kiểm soát hệ thống ngân hàng với quy mô trải rộng toàn cầu, là một trong ba ngân hàng lớn nhất tại Cảng Đảo. Hơn thế nữa, họ còn có sự chống lưng mạnh mẽ từ giới chính trị trong nước. Tiền tài, quyền thế đều đứng trên đỉnh cao, khiến Trang gia trở thành gia tộc danh giá bậc nhất trong giới hào môn.

Cơn cuồng phong ác liệt gào thét ngoài cửa, khiến những ô kính rung lên từng hồi. Trong màn đêm tĩnh mịch, Trần Vi Kỳ lặng lẽ nhìn cái email trước mặt, đôi mắt dần dần phủ đầy hơi lạnh.

Khi cô không cười, cả người toát lên một vẻ lãnh diễm kiêu ngạo, tựa như một pho tượng Venus chìm sâu dưới đáy đại dương, bí ẩn và xa cách, không muốn ai chạm tới.

Gia đình cô, sau khi biết tin cô chia tay, đã tự ý quyết định cuộc hôn nhân với Trang gia mà chẳng buồn hỏi cô một câu liệu có đồng ý hay không.

Là ai đã tiết lộ email cá nhân của cô? Ba, mẹ, hay… anh ?

Sáng hôm sau, Trần Vi Kỳ dọn dẹp dấu vết của cơn say đêm qua. Nhìn vào gương, mái tóc ngắn xa lạ phản chiếu trong mắt cô, vẫn chưa thể quen được.

Cô từng có một mái tóc dài bồng bềnh, mềm mại đến mức ngay cả bản thân cũng nâng niu trân trọng, không để ai tùy tiện chạm vào. Mỗi tháng cô chi hàng chục vạn để chăm sóc mái tóc ấy. Lúc cắt đi, Tony đau lòng đến mức chẳng khác gì đang cắt từng tờ đô la Hồng Kông.

Cô cũng không biết vì sao lại bốc đồng mà cắt phăng mái tóc của mình. Cô vốn không phải kiểu người theo đuổi chủ nghĩa lãng mạn phù phiếm. Cô thực tế đến mức đôi khi chính bản thân cũng cảm thấy sợ hãi. Nếu không, cô đã chẳng từ bỏ người mình thầm yêu suốt thời niên thiếu chỉ vì tài phú và địa vị.

Mà cô lại từ bỏ quá dễ dàng, thậm chí không hề giãy giụa.

Dòng cà phê đậm đặc chảy ra từ máy pha, tỏa hương thơm nồng khắp gian bếp. Một tiếng "đinh" khẽ vang lên, nhắc nhở chủ nhân rằng ly cà phê đã sẵn sàng.

Trần Vi Kỳ cầm lấy ly cà phê, tay còn lại nhẹ nhàng nắm lấy dây dắt, để chú chó Greyhound nhỏ bên cạnh theo cô bước ra cửa.

Chiếc Aston Martin màu bạc lao đi trong màn mưa u ám, tựa như một bóng u linh hòa vào những đám mây đen. Không bao lâu sau, một cú phanh gấp vang lên, thân xe dừng lại ngay trước cửa chính của tập đoàn CRD.

Đội bảo an vốn đã quen thuộc với chiếc xe này, lập tức tiến lên, cung kính mở cửa cho Trần Vi Kỳ và nhanh chóng nhận chìa khóa, lái xe đến bãi đậu.

Bên trong đại sảnh, những nhân viên qua lại không khỏi đưa mắt nhìn về phía người phụ nữ cao gầy đeo kính râm vừa bước vào. Mãi đến khi trông thấy chú chó Greyhound màu xám bên cạnh cô, họ mới chắc chắn rằng đây chính là đại tiểu thư. Dù sao, trong tòa nhà tổng bộ của tập đoàn Trần gia, chưa từng có ai dám mang chó vào.

Đại tiểu thư… cư nhiên cắt tóc rồi sao?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ánh lên tia tò mò, những câu chuyện bát quái nhanh chóng lan truyền.

Gần đây, chuyện Trần Vi Kỳ chia tay đã gây xôn xao dư luận. Chỉ cần tùy tiện mua một tờ tạp chí giải trí, tám chín phần mười tiêu đề trang nhất đều giật tít: “Tam tiểu thư Trần gia chính thức chia tay nam thần Chu Tễ Trì—Tình yêu kết thúc, trở thành người xa lạ.”

Kể từ sau khi chia tay, Trần Vi Kỳ gần như biến mất khỏi tầm mắt công chúng. Hôm nay, đây là lần đầu tiên cô xuất hiện trở lại.

Chú chó Greyhound nhỏ vốn thích những nơi náo nhiệt, đã sớm phấn khích đến mức vểnh cả tai lên. Trần Vi Kỳ suýt chút nữa không giữ nổi dây dắt, chỉ có thể bất đắc dĩ dỗ dành:

“Bảo bảo, chậm một chút. Trước tiên theo chị lên lầu, lát nữa xuống chơi sau.”

Tiểu Greyhound lè lưỡi, đôi mắt tròn xoe nhìn cô chăm chú. Trần Vi Kỳ bật cười, cúi người xoa nhẹ đôi tai mềm của nó.

“…Tanya?”

Một giọng nói nũng nịu bất ngờ vang lên từ phía sau.

“Trời ơi! tôi suýt không nhận ra! Sao chị lại cắt tóc vậy?”

Nụ cười dịu dàng trên môi Trần Vi Kỳ lập tức tan biến. Cô đứng thẳng lưng, khuôn mặt lạnh băng, xoay người lại đối diện với một gương mặt tươi cười đầy vẻ thân thiết.

Trần Tâm Đường.

Con gái của người tình đầu của ba cô, cũng là cô em gái cùng ba khác mẹ.

“Có chuyện gì?”

Trần Tâm Đường dường như có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo sau lớp kính râm của cô, nhưng lại chẳng mảy may bận tâm. Cô ta nhún vai, nụ cười vẫn không suy suyển.

“Tôi thì có chuyện gì tìm chị chứ? Còn không phải vì chị cãi nhau với daddy mà khiến cả nhà gà chó không yên.”

Trần Tâm Đường tỏ ra vô cùng thân thiện, chân thành góp ý:

“Chị hà tất phải giận dỗi làm gì? Hết chuyển nhà lại cắt tóc, tự làm khổ mình để làm gì chứ? tôi nói trước nhé, tôi tuyệt đối ủng hộ chị và Trì Tử bên nhau. Tanya, chị cứ hạ thấp thái độ một chút, nhận sai với daddy đi. Ông ấy thương chị nhất, cuối cùng chắc chắn sẽ nhượng bộ thôi. Đừng có cứng đầu mãi như vậy.”

Trần Vi Kỳ khẽ nhếch môi, giọng điệu hờ hững:

“Emily, tôi tuyên bố chia tay, có phải khiến cô sốt ruột lắm không?”

Sắc mặt Trần Tâm Đường lập tức thay đổi: “tôi gấp cái gì…”

“Đương nhiên là cô gấp rồi.” Trần Vi Kỳ thản nhiên đáp, “cô ước gì tôi vì chuyện tình cảm này mà gây ầm ĩ với daddy, rốt cuộc… như vậy cô mới có thể ngồi không hưởng lợi.”

“chị bớt nói năng linh tinh đi! Sao chị lại có thể nghĩ xấu về tôi như thế?” Trần Tâm Đường tức giận phản bác, “Daddy ép chị kết hôn với Trang gia, tôi còn đang đau lòng thay chị đây! Mất đi người yêu, lại còn phải lấy một người đàn ông mình không có tình cảm, chẳng lẽ tôi không được đau lòng sao?”

Trần Vi Kỳ nhướng mày, thong thả tháo kính râm xuống. Đôi mắt tinh xảo, sâu thẳm của cô ánh lên vẻ trào phúng:

“Được, được, là tôi nghĩ oan cho cô rồi.” Cô kéo dài giọng, sau đó chậm rãi nói, “Nhưng mà này, Trang công tử anh tuấn lại lỗi lạc, hơn nữa còn là người thừa kế Trang thị, toàn bộ phụ nữ Cảng Đảo đều mong gả cho anh ta. Cô dựa vào đâu mà chắc chắn tôi sẽ không thích?”

Trần Tâm Đường sững người, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm Trần Vi Kỳ, gằn từng chữ:

“…chị cư nhiên đồng ý rồi?”

Trần Vi Kỳ giơ ly cà phê lên, cười như không cười:

“ Đoán xem?”

Trần Tâm Đường cười lạnh:

“Đừng tưởng Trang gia đơn giản như vậy. Trang công tử không giống Chu Tễ Trì, anh ta không phải loại đàn ông dễ đối phó, cũng chẳng phải người có thể chấp nhận chị và Chu Tễ Trì. Chị à, tôi khuyên chị đừng tự nhảy vào hố lửa.”

Một thoáng lơ đãng, ly cà phê trong tay Trần Vi Kỳ hơi nghiêng đi.

“A—!”

Trần Tâm Đường thét lên, trơ mắt nhìn cà phê nóng hổi loang ra trên bộ váy cao cấp sang trọng của mình.

Trần Vi Kỳ thản nhiên liếc nhìn, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt:

“ối sorry, trượt tay.”

Cô ung dung lấy điện thoại ra, bấm vài thao tác, sau đó thản nhiên nói:

“Tiền váy đã chuyển, miễn cho cô lại chạy đi khóc lóc với daddy và chồng cô, bảo tôi ức hiếp cô.”

Nói xong, cô cúi người, ôn nhu bế tiểu Greyhound đang hóng hớt trên tay, nhẹ giọng trêu chọc:

“Đi thôi bảo bảo, em đúng là thích xem mấy chuyện náo nhiệt hạ đẳng này.”

Nói xong, cô thản nhiên xoay người, bước vào thang máy.

Trần Tâm Đường tuy không dám làm càn trên địa bàn của Trần Bắc Đàn, nhưng bộ váy lấm lem cà phê khiến cô ta cực kỳ chật vật. Nhìn xung quanh, thấy công nhân lui tới đều đang liếc nhìn mình đầy hào hứng, cô ta giận đến mức nghiến răng, hận không thể khiến Trần Vi Kỳ biến mất khỏi thế gian này.

“Chị nghĩ  chị có thể lạc quan được bao lâu? Gả hay không gả, chị cũng không có ngày lành để sống đâu!”

Mặt kim loại lạnh lẽo của cửa thang máy phản chiếu ánh sáng băng lãnh. Ngay khoảnh khắc nó chậm rãi khép lại, trong khoảng cách hẹp giữa hai cánh cửa, Trần Tâm Đường nhìn thấy Trần Vi Kỳ khẽ mỉm cười với mình.

Nụ cười ấy khiến sống lưng cô ta lạnh toát.

Trần Vi Kỳ ôm tiểu Greyhound bước vào tầng làm việc của Trần Bắc Đàn. Không gian nơi này rộng lớn đến mức con cún nhỏ của cô có thể chơi trốn tìm thoải mái. Nhưng vừa ra khỏi thang máy, "bảo bảo" bỗng trở nên bất thường—nó lập tức ngoan ngoãn nép sát chân cô, không còn hưng phấn chạy nhảy như mọi khi, tựa hồ cảm nhận được một luồng áp lực mạnh mẽ và đáng sợ.

“Bảo bảo, em đúng là không có tiền đồ, đến đây bao nhiêu lần rồi còn sợ. Hôm nay tiểu Khố ca không có ở đây.”

Cô bất đắc dĩ ôm con cún vào lòng.

Cũng chẳng thể trách nó—mọi thứ mà Trần Bắc Đàn nuôi dưỡng, không có thứ gì khiến người ta không sợ hãi.

Trần Bắc Đàn thích nuôi mãnh thú: báo đốm, sư tử trắng, linh miêu… Nhưng con vật anh thường xuyên mang theo bên người nhất chính là một con Dobermann thuần chủng của Đức—phi thường cao lớn, lạnh lùng và cường hãn. Chỉ cần nó ngồi yên một chỗ cũng đủ khiến người ta run rẩy, hệt như chủ nhân của nó vậy.

Trong Trần gia, không ai không e dè Trần Bắc Đàn. Ngay cả Trần Huyên Trung cũng kiêng kị đứa con trưởng quá mức ưu tú và dã tâm bừng bừng này.

Bước đến trước cửa văn phòng của Trần Bắc Đàn, Trần Vi Kỳ không buồn gõ cửa, thản nhiên cắm chìa khóa đồng văn vào ổ.

Sau đó, cô bình tĩnh giơ chân—

“Rầm!”

Cánh cửa bật tung.

Tín hiệu này vừa phát ra, toàn bộ nhân viên trên tầng đều lập tức có phản xạ tự nhiên—ai nấy vội vàng lùi vào văn phòng của mình, tránh né hiện trường "chiến sự".

Hai anh em nhà họ Trần lại sắp cãi nhau.

Trần Bắc Đàn đang trong một cuộc họp trực tuyến liên quốc gia. Khuôn mặt uy nghiêm không chút biểu cảm, đôi mắt thâm sâu lạnh lẽo ẩn sau lớp tròng kính phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt. Anh giơ tay ra hiệu tạm dừng cuộc họp, tắt camera, rồi ngước mắt nhìn về phía cô gái đang đứng trước cửa.

Trong đáy mắt anh thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền biến thành sự khó chịu nồng đậm.

"Nếu em vì cái tên tiểu minh tinh đó mà cắt tóc, anh cũng không ngại tìm người cạo trọc hắn." Giọng điệu Trần Bắc Đàn nhàn nhạt, hờ hững đến mức chọc tức người khác.

Mái tóc tơ mỏng của Trần Vi Kỳ như dựng đứng lên vì tức giận. Gương mặt sứ trắng của cô ửng lên một tầng đỏ nhạt, khiến cô trông có vẻ mong manh, như thể chỉ cần chạm nhẹ là vỡ vụn.

"Trần Bắc Đàn, em cảnh cáo —anh đừng đụng vào anh ấy!"

Trần Bắc Đàn thở dài bất đắc dĩ, châm một điếu thuốc, ánh lửa cam lập lòe phản chiếu trên mắt kính, làm tăng thêm vẻ lạnh lùng của .

"Đụng một chút đã giận, mãi không chịu lớn . Lại đây, để anh cả xem kiểu tóc 'rối loạn' của em nào."

Trần Vi Kỳ quật cường lau đi giọt nước mắt sắp rơi, tay túm lấy hộp thuốc lá bằng gỗ của anh, ném sang một bên.

“Khốn nạn! Đồ chó! Có phải anh đã tiết lộ địa chỉ email cá nhân của em cho Trang Thiếu Châu không?”

Trần Bắc Đàn bình thản phủi đi tàn thuốc, sắc mặt không hề gợn sóng.

“Hắn nhanh như vậy đã tìm đến em rồi à?”

Trần Vi Kỳ bật cười lạnh lùng.

“Quả nhiên là anh. Anh và anh ta đã ngầm đạt được thỏa thuận gì? Rốt cuộc là cái gì đáng giá để anh nóng lòng đến mức bán đứng em? em chính là quân cờ lợi hại nhất trong tay anh, đúng không?”

Trần Bắc Đàn lặng lẽ dập điếu thuốc vào gạt tàn, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô, khí thế áp bách vô hình lan tỏa khắp không gian.

“Vi Vi, đừng nói những lời khiến anh khó chịu. Chính em còn rõ hơn anh—gả cho Trang Thiếu Châu có ý nghĩa thế nào.”

“Hôm nay ly cà phê đó, em có thể trực tiếp hắt thẳng vào mặt Trần Tâm Đường, mà chồng cô ta lại chẳng dám hó hé một lời.”

Chuyện xảy ra dưới lầu, tất nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt anh.

Vị hôn phu của Trần Tâm Đường không phải người tầm thường. Hắn là con trai của Trịnh lão gia tử và nhị phòng phu nhân, tuy không có tư cách kế thừa sản nghiệp trung tâm của Trịnh gia, nhưng chỉ dựa vào sự sủng ái của Trịnh lão gia tử cùng khối tài sản thừa kế khổng lồ, cũng đã đủ để vợ chồng bọn họ hô mưa gọi gió tại Cảng Đảo.

Trần Vi Kỳ im lặng, tiểu Greyhound ngoan ngoãn tiến lại cọ vào chân cô. Đột nhiên, cô bật cười.

Trên má vẫn còn vương nước mắt, đôi mắt ướt át, gương mặt lãnh diễm lại vô cớ toát lên một nét trẻ con ngây thơ, khiến người khác nhìn vào không khỏi mềm lòng.

“Biết đâu Trang công tử cũng sẽ hắt cà phê vào em thì sao?” Cô khẽ cười, giọng điệu có chút bỡn cợt. “Trần Tâm Đường nói cũng đúng một chuyện—Trang Thiếu Châu không phải hạng người dễ đối phó. Với tình huống này,  anh ta chưa chắc đã nhịn được.”

Trên đời này, có người đàn ông nào quyền thế hiển hách, cao cao tại thượng lại cam tâm tiếp nhận một người vợ từng có mối tình oanh oanh liệt liệt, đến mức không ai không biết? Thứ tình cảm từng rực rỡ như pháo hoa đó, đối với họ mà nói, chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ.

Nhưng Trần Vi Kỳ không sợ. Cô cũng không muốn tự tìm phiền phức.

Trần Bắc Đàn cười nhạt, vẻ mặt chẳng mấy để tâm.

“Em là em gái của anh. Ở Cảng Đảo này, không ai dám hắt cà phê vào em.”

Anh hiểu Trần Vi Kỳ chẳng khác nào hiểu chính mình, một câu liền chọc thẳng vào điểm yếu của cô.

“Chẳng lẽ em định tùy tiện tìm một tên công tử bột thế hệ thứ 2 nào đó để tự kéo mình xuống bùn? Nếu vậy, thà rằng cứ ở bên cái cậu tiểu minh tinh kia, ít ra em còn vui vẻ.”

bản convert : Chẳng lẽ ngươi tưởng tùy tiện chọn cái bất nhập lưu nhị thế tổ tới kéo ngươi chân sau?
Bất nhập lưu (不入流): Không vào được hàng ngũ danh giá, không đủ tầm để được công nhận.

  • Nhị thế tổ (二世祖): Chỉ thế hệ thứ hai của một gia đình giàu có hoặc quyền lực, thường ám chỉ con cháu đời sau hưởng thụ mà không có thành tựu gì nổi bật.

Hàng mày Trần Vi Kỳ khẽ động, ánh mắt trầm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng.

“Em muốn *phong quang cả đời, Vi Vi. Đây là chính em đã nói với anh khi em 18 tuổi.”

*"phong quang" trong tiếng Việt thường mang nghĩa thoáng đãng, sạch đẹp, rộng rãi.

~~~~~~

Xa  xa ở Thái Bình Dương, phía đối diện Tây Bán Cầu, nơi không bị ảnh hưởng bởi bão cuồng phong, thời tiết dễ chịu và thoải mái. California xanh thẳm với những con đường ven biển tuyệt đẹp, ánh nắng chiều cam hồng nhạt hòa quyện nơi chân trời, cùng với những hàng cây cọ cao lớn đứng sừng sững trên bãi biển, tựa như những kẻ trầm mặc đang cầu nguyện.

Một chiếc du thuyền tư nhân siêu cấp trị giá bốn trăm triệu Mỹ kim lướt trên đại dương mênh mông vô tận. Trên thuyền, khách khứa tấp nập kéo nhau lên boong để chiêm ngưỡng khung cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp.

Tầng thượng của du thuyền là khu vực riêng tư. Một người đàn ông cao lớn đang nằm thư giãn trên sofa ngoài trời, hai mắt khẽ nhắm như thể đã chìm vào giấc ngủ.

Chiếc áo sơ mi đen mềm mại được sơ vin gọn gàng vào quần, hai tay anh ta đặt hờ hững, khiến phần cơ ngực rắn chắc càng thêm nổi bật. Nhìn từ xa, anh ta trông như một loài mãnh thú sống ung dung giữa rừng sâu.

Mãi đến khi chiếc điện thoại đặt trên bụng khẽ rung lên, người đàn ông mới chậm rãi mở mắt.

Đó là một email phản hồi.

Trần Vi Kỳ: "Chào Cora, cuối tuần tôi vẫn rảnh. Tôi không thích cà rốt. Nhờ cô chuyển lời đến Trang tiên sinh, cảm ơn anh ấy đã mời."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play