Về phần mình, Phương Chu làm như không thấy, đi vòng qua hắn ta và tiếp tục tiến về phía trước.
“Chậc chậc chậc.” Một giọng nói đầy vẻ chế giễu vang lên từ bên cạnh: “Phố Lưu Ly sao lại có những kẻ ngu ngốc như thế này? Trong một thế giới như thế mà còn đánh giá người khác qua vẻ ngoài, anh ta đúng là may mắn sống sót được đến giờ.”
Là Lôi Thiết. Phương Chu nhìn sang.
Hôm nay, anh ta buộc một dải băng xanh trên tóc. Ngoài việc áo gi-lê đã được thay bằng một cái cùng màu với dải băng, trang phục của anh ta không khác nhiều so với lần đầu cô gặp.
So với vẻ toàn thân đầy máu ngày hôm qua, hôm nay Lôi Thiết đã hồi phục khá tốt. Ngoại trừ vài vết thương do sóng âm gây ra trên cánh tay và cổ, hầu như không còn dấu vết gì khác.
“Này, đồng đội.” Thấy cô nhìn qua, Lôi Thiết nở nụ cười vui vẻ, giơ tay chào cô.
“Tôi có việc cần hỏi anh. Nơi này quá ồn ào.” Phương Chu chẳng buồn nhìn lại người đàn ông phía sau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT