Đối với Phương Chu mà nói, hiện tại, mọi chuyện đã có cơ hội xoay chuyển tình thế, cô có năng lực, không cần dựa vào người khác, cũng có thể tự bảo hộ chính mình, tiếp tục sinh tồn ở thế giới này.
Sau khi Phương Chu rời đi không bao lâu, Chu Quỳnh Chi liền mang theo những người khác về hiện trường.
Cô kiểm tra tình huống của thực nghiệm thể số 256 một chút, hai chân hắn bị cắt đứt từ chỗ đầu gối, đang nằm phía sau cánh cửa khẩn cấp, vết cắt trên cổ mới là nguyên nhân chết.
Cô nhớ rõ sinh vật dị hình trong cơ thể Kẻ Thôn Phệ có năng lực chữa trị rất mạnh, miệng vết thương không nên như thế, thẳng đến lúc này Chu Quỳnh Chi mới phát hiện sinh vật dị hình đã rời khỏi cơ thể hắn, ngoại trừ một bộ phận dị hình tàn lưu sau cánh cửa khẩn cấp, những nơi khác cũng không có bóng dáng của chúng nó.
“Đồ vật trong thân thể hắn đâu?” Cô hỏi Caesar.
“Cái này a ——” Caesar dựa vào trên tường cà lơ phất phơ mà trả lời: “Dời vào trong thân thể Phương Chu rồi.”
“Cái gì……?” Chu Quỳnh Chi cho rằng lỗ tai mình xảy ra vấn đề.
Những người khác vốn dĩ còn đang bận rộn xử lý bộ phận tàn lưu của sinh vật dị hình cũng sôi nổi quay đầu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nghe được Caesar nhắc tới, Chu Quỳnh Chi mới nhớ vừa rồi An Tu liên hệ cô có nhắc tới Phương Chu cũng có mặt ở hiện trường, cô còn chưa kịp tiêu hóa ẩn ý trong lời nói của Caesar, nhìn quanh bốn phía một vòng, cũng không có nhìn thấy thân ảnh của cô.
“Ý của anh là, cô ấy…… Trở thành Kẻ Thôn Phệ hay sao?”
“Ừ, đúng rồi đó.”
“Hiện tại cô ấy ở đâu?”
“Đi phòng tự kiểm tìm tên quỷ đáng ghét kia rồi.”
“Nói cách khác cô ấy còn bị thương nữa à?” Chu Quỳnh Chi quả thực muốn hỏng mất, cô chỉ vào cái mũi Caesar mắng to: “Vậy mà anh còn để mặc cô ấy đi một mình hay sao? Anh có chút thường thức nào không vậy? Anh có biết anh để mặc cho một Kẻ Thôn Phệ vừa ra đời tự tiện hành hoạt động, thì không ổn định đến mức nào hay không? Hơn nữa người đó còn là Phương Chu ——”
Các nhân viên khác chải vuốt rõ ràng từ nội dung đoạn đối thoại của bọn họ xong, sắc mặt liền trắng bệch.
“Khi nào quan chỉ huy trở về?” Có người hỏi.
“…… Hôm nay.”
……
Bên kia, Phương Chu còn đang trên đường tới phòng tự kiểm, trước mắt, dọc theo đường đi cô không có đụng tới những người khác, chắc là mọi chuyện còn không có hoàn toàn giải quyết, cảnh báo màu đỏ còn không có giải trừ, đại đa số người ở trung tâm thực nghiệm đều tập trung ở sảnh ngoài.
Điều này tiết kiệm không ít phiền toái cho cô, bằng không thật đúng là không dễ giải thích dáng vẻ này của mình.
Không một hồi, máy truyền tin trên người vang lên tin nhắn nhắc nhở, Phương Chu nhìn thoáng qua, là Phương Tuần Giang gọi cuộc gọi video tới, bộ dáng này của cô không tiện nghe cuộc gọi video, nghĩ nghĩ cô tắt cuộc gọi, rồi sau đó nhắn lại một tin nhắn cho hắn.
[ Có việc, trễ chút sẽ về. ]
Trả lời tin nhắn xong cô mới thưởng thức máy truyền tin trong tay một chút, thứ này khá giống di động, nhưng không có chức năng network, 《 Cựu Nhật Phế Đô 》 chỉ có phạm vi bên trong “Nhạc viên” là bao trùm mạng lưới thông tin, có thể hoạt động lướt sóng trên mạng giống thế giới cũ.
Những nơi khác cũng chỉ có thể sử dụng để liên lạc, nhưng không bao gồm các khu tị nạn loại nhỏ, chỉ có 4 nơi căn cứ lớn mới thể dùng được.
Đúng là như thế, Phương Chu mới suy đoán mấy ngày gần đây Phương Tuần Giang rời đi là cùng trung ương hợp tác giao dịch mới, ngoại trừ trung ương, 4 căn cứ khác đều có quan hệ cạnh tranh, quan hệ giữa bọn họ căng thẳng chỉ thiếu điều giương cung bạt kiếm, không có khả năng sẽ làm quan chỉ huy tối cao của nơi căn cứ khác tiến vào, muốn gửi thông tin cho cô, vậy chỉ có thể là ở bên trong “Nhạc viên”.
Sau khi cô trả lời tin tức xong, bên Phương Tuần Giang không có trả lời.
Nghĩ tới mấy chuyện này, Phương Chu nhanh hơn bước chân, tới cửa phòng tự kiểm, trải qua hệ thống nhận dạng, cửa mở ra.
Bên ngoài một mảnh binh hoang mã loạn, nhưng vừa bước vào khu vực 2-20 và 2-60, phòng tự kiểm của Lộ Phi Lam chỉ thấy năm tháng yên tĩnh, còn hắn thì đang nghỉ ngơi, nghe được cửa vang lên nhắc nhở, hắn mở mắt ra vừa nói vừa nhìn về phía cửa.
“Lần này lại làm sao vậy, tôi nói trước, tuần này chỉ còn một lần cuối cùng ……”
Nói còn chưa dứt lời, Lộ Phi Lam nhìn thấy bộ dáng cô, biểu cảm trên mặt đều cứng lại.
Toàn thân cô hiện tại không có một chỗ là sạch sẽ, tóc, quần áo, da thịt lỏa lồ đều là máu nửa khô cạn.
“Đây không phải là máu của tôi.” Cô giải thích theo bản năng.
“Chờ đã……” Trước khi Phương Chu tới gần, giọng hắn vừa run rẩy vừa giãy giụa nói, “Nếu không cô đi tắm rồi thay bộ đồ sạch một chút rồi mới trị thương……”
Phương Chu:? Anh nghe thử xem anh đang nói cái gì, đây là lời người nói được hay sao?
Trải qua vài lần quan sát, Phương Chu biết hắn có thói ở sạch nghiêm trọng, mỗi ngày đều bọc đến kín mít, tháo cái bao tay cũng phải rửa tay 800 lần, nói đến cũng lạ, sao hắn có thể bảo trì thói quen này trong thế giới như thế này……
Cô rút hết tuyến mãng đang che lấp miệng vết thương trên người về, thống khổ vốn đã biến mất nháy mắt đã trở lại, cô nhẫn nại nhíu nhíu mày, sau đó nâng tay lên đối với Lộ Phi Lam buồn bã nói: “Nhưng mà tôi đang đổ máu mà.”
Chính bản thân Lộ Phi Lam cũng cảm thấy vớ vẩn, dù miệng vết thương lớn nhỏ ra sao, lấy thể chất của cô cần thiết phải tiến hành trị liệu trước mới được, càng miễn bàn cả người cô đều là máu.
Điều này đúng là nguy cơ lớn nhất trong cuộc đời ở sạch của Lộ Phi Lam!
Nếu Phương Chu biết hoạt động tâm lý của hắn, cỡ nào cũng sẽ chửi một câu, dù là ai khi thấy người ta bị thương thì người bình thường cũng không nói ra câu bắt người ta đi tắm trước mới cho chữa trị đâu anh hai.
Đứng tại chỗ trong thời gian hai giây ngắn ngủn, Lộ Phi Lam phảng phất như đang thống khổ đấu tranh với tư tưởng bất kham trong đầu mình, sau đó hắn bại trận và chấp nhận hiện thực.
Hắn tiến lên kiểm tra thương thế cho Phương Chu, cởi một bên bao tay ra, dùng hai ngón tay ghét bỏ mà nhéo tay cô lên, hỏi: “Sao có thể biến thành như vậy?”
“Điều này không quan trọng.”
“……”
Phương Chu lười giải thích, Lộ Phi Lam cũng không có hứng thú hỏi tiếp.
Dùng năng lực kiểm tra một phen, Lộ Phi Lam đau đầu nói: “Bên trong cô bị thương rất nghiêm trọng.”
Nó còn nặng hơn vết thương khi cô ra cửa bị phóng xạ làm bị thương nhiều.
Phương Chu đại khái có thể tưởng tượng ra được, lúc ban đầu cô bị ném lên trên tường đối với cô chính là vết thương trí mạng.
“Có thể tái cấu trúc không?”
“Tôi sẽ thử một lần.” Lộ Phi Lam nói: “Cô đổi mới di thư chưa?”
“:)”
Phương Chu đáp lại hắn bằng một nụ cười.
Tiếp theo hai người không nói nữa, Lộ Phi Lam điều khiển lực lượng, theo miệng vết thương trên người Phương Chu phục hồi như cũ, sắc mặt của hắn càng ngày càng trắng, từ khi thức tỉnh lực lượng siêu việt tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên Lộ Phi Lam tái cấu trúc vết thương nặng cỡ này, trước kia Phương Chu vô cùng cẩn thận, vì phòng ngừa chính mình bị thương, rất ít khi rời khỏi phòng, nào có lăn lộn chính mình như bây giờ.
Vài phút dài dòng trôi qua, vết thương trên người cô trên cơ bản đều khôi phục nguyên như cũ.
Vốn dĩ cô còn tưởng nếu Lộ Phi Lam không có biện pháp dùng một lần trọng tổ, cô có thể tạm thời trước làm tuyến mãng chữa trị một bộ phận thương thế, làm hắn chia ra vài lần tiến hành chữa trị.
“Cảm ơn.”
Lộ Phi Lam đứng lên, mặt không cảm xúc đi đến bồn rửa mặt tỉ mỉ rửa sạch đôi tay, sau đó mang lên bao tay.