Phương Chu lập tức cảm thấy cả người đau nhức, xương cốt như muốn tan thành từng mảnh.

Đối với Phương Chu mà nói, lần này đã lấy đi gần nửa cái mạng của cô.

Đây là nguy hiểm cấp độ D sao? Vui đùa cái gì vậy!

Chỉ vài ngày sau “ngày đình trệ”, động thực vật của thế giới cũ biến mất không ít, đặc biệt là thực vật, chúng cơ bản bị diệt sạch, thay vào đó chính là những sinh vật dị hình này. Số lượng chủng loại của bọn chúng nhiều đến nỗi khó có thể tưởng tượng, tạo nên một loại sinh thái khác, tự nhiên có mạnh, có yếu, bởi vậy mới hình thành nên các loại cấp bậc, được xác định rõ trong trò chơi “Cựu Nhật Phế Đô”.

Được phân loại là nguy hiểm cấp độ D như vậy về cơ bản gần như là cấp bậc “Không có nguy hiểm”, lực sát thương có thể so sánh với các loại côn trùng không có độc hoặc là động vật loại nhỏ ở thế giới cũ.

Có thể tùy ý biến hóa hình thái để phát ra công kích, cái này có chỗ nào giống cấp D?

Trong một giây bị ném trên tường kia, đầu óc Phương Chu cấp tốc vận chuyển, cố gắng loát lại ký ức về trò chơi, cô xác định nó vẫn chưa từng xuất hiện trong cốt truyện.

Hoặc là tuyến thời gian hiện tại còn ở vào thời điểm trước khi trò chơi bắt đầu, hoặc đây chính là phần cốt truyện đã được sửa đổi.

Cùng lúc đó, lại một lần, vô số thanh âm mạnh mẽ chui vào trong đầu cô, lúc này đây rõ ràng cực kỳ.

[Giết hắn, giết hắn, giết hắn…… Ngươi đi giết hắn……*/-----------]

Phương Chu cầm dao phẫu thuật, chịu đựng đau nhức, dùng một tay kia bắt lấy sinh vật bên hông, dao trong tay chém xuống, lưỡi dao sắc bén làm cho một bộ phận của sinh vật nhuyễn thể này bị trực tiếp cắt ra.

Vị trí bị cô chém trở nên rất quái dị, giống như có từng mảnh nhỏ rơi rụng đầy đất, bộ phận rơi trên mặt đất kia lại tản ra lộn xộn, biến thành những sợi dài mảnh, như là con giun bị chặt đứt ngang người, còn nằm trên mặt đất mà giãy giụa, vặn vẹo thân thể.

Thực nghiệm thể số 256 lập tức thu hồi bộ phận thân thể dị hình đang cuốn lấy cô.

Những âm thanh đó lại biến mất.

Giam cầm trên người biến mất, Phương Chu không do dự lập tức xoay người chạy đi.

Giết cô?

Hay là giết hắn?

Phương Chu không có cách nào phân rõ thanh âm nỉ non của tuyến mãng trong đầu cô là nói chuyện với cô hay là nói với cắn nuốt giả mà nó ký sinh. Biến hóa trên mặt đất của dị hình bị cô thu vào đáy mắt.

Cảm giác sợ hãi, ghê tởm, buồn nôn ở loại thời điểm như vậy đều tiêu tán gần hết, cô không có thời gian và cả tinh lực cho những suy nghĩ không đâu.

Biểu hiện tin tức về sinh vật dị hình trên người số 256 vẫn chưa biến mất, dòng chữ cấp D vẫn được treo chói lọi ở bên trên, liên tưởng đến đoạn đối thoại bị dừng đột ngột của Chu Quỳnh Chi vừa nãy “Chỉnh thể không phải chỉ có …”, trong đầu Phương Chu nháy mắt cho ra một đáp án.

Câu nói kia có phải là chỉnh thể của sinh vật dị hình này không chỉ có một con?

Tựa như trong thế giới cũ cũng có một số ít loại côn trùng và động vật sống quần cư, tiến hành phân công hợp tác cướp lấy tài nguyên, khắc phục được sự nhỏ yếu của thân thể. Dị hình sinh vật có trí tuệ cấp cao có khả năng sẽ nghĩ ra được.

Chuyện này cũng có thể giải thích vì sao biểu hiện cấp bậc là cấp D nhưng lại có lực công kích không phù hợp với đánh giá về cấp bậc như vậy.

Giống những loại động vật quần cư như sói, linh cẩu, … sỡ dĩ bọn chúng cường đại đó là bởi vì chúng nó luôn gắn liền với chữ “đàn”.

Từ trạng thái của những “sợi” rơi xuống mặt đất có thể thấy được số lượng của chúng hẳn là vô cùng khổng lồ, hơn nữa có thể tùy ý biến hóa hình thái.

Phương Chu vẫn cảm thấy có điểm đáng ngờ, Chu Quỳnh Chi bọn họ không biết chúng nó là sinh vật quần cư nên không thể phán đoán được năng lực của chúng, điều đó chứng tỏ trong thời gian ở đây, chúng nó đã che giấu được.

Vì sao chúng nó phải che dấu?

Hàng chữ trên người cô còn chưa biến mất, dòng đầu tiên là dễ nhận thấy nhất.

【Thân phận thứ nhất: *** ( hấp thu một con sinh vật dị hình có thể kích hoạt ) 】

【Năng lực ( chưa kích hoạt ): *****】

Phương Chu cho rằng đây chính là cơ hội quan trọng có thể thay đổi vận mệnh của cô.

Hấp thu như thế nào? Giết chết? Làm nó trọng thương?

Không, nếu là như vậy, một nhát dao vừa rồi của cô cũng đã lấy mạng của rất nhiều con.

Hay là cần phải giết số 256 trước, sau đó tách dị hình từ trong thân thể hắn ra mới được?

Trong lòng cô ẩn ẩn có chút không thoải mái, cho dù bộ dạng hiện giờ của hắn có ra sao thì cũng không thay đổi được sự thật hắn là nhân loại. Từ thế giới hòa bình pháp trị đột nhiên đi vào thế giới này, muốn tiếp thu mộ bộ quy tắc hoàn toàn khác là chuyện không đơn giản.

Đương nhiên, tình huống hiện tại cũng không cho phép cô suy nghĩ quá nhiều, xem xét ở góc độ nào thì người bị giết chết đều là cô.

Thấy cô chạy trốn, số 256 phủ phục trên trần nhà sửng sốt một giây, sau đó lập tức đuổi theo, trên người hắn không ngừng tách ra tuyến mãng, che đậy toàn bộ camera trên đường đi, phòng ngừa người của đội Tiền Phong định vị được hắn.

Cũng không biết là chủ ý của hắn hay là chủ ý của nhóm sinh vật dị hình này.

Nhìn ra Phương Chu, kẻ xâm nhập này là quả hồng mềm tay trói gà không chặt, số 256 bị dị hình cắn nuốt hơn nửa lý trí chỉ còn lại ý niệm giết chóc.

Thân thể này chưa từng vận động mạnh, Phương Chu căn bản chạy không nhanh, hơn nữa cú va đập mạnh vừa rồi … Cô cảm giác trong cổ họng tanh ngọt, không dám tiếp tục nghĩ đến vết thương trên người, chỉ phải dùng hết toàn lực để đào vong, dù vậy cô chạy không xa lắm đã bị đuổi theo.

Trong thời gian mấy ngày này, cô tìm hiểu vô cùng kĩ càng bản đồ và các hạng thiết bị ở khu vực này, tiến vào khu vực số 1, Phương Chu lập tức ấn cái nút khẩn cấp gần đó, hệ thống cấp tốc xác định thân phận của cô.

Số 256 bò sát trên trần nhà, hai chân còn chưa thu lại, ngay cả giác hút tuyến mãng sinh ra từ tứ chi vừa vặn bị cửa kính chống đạn bất ngờ rơi từ trên xuống trực tiếp cắt đứt.

“A a a a a!” Số 256 phát ra tiếng kêu thảm thiết, máu chảy xuống dọc theo cửa kính, hắn trực tiếp bị rớt trên mặt đất.

Phương Chu cũng bị kinh ngạc một chút, không nghĩ lực sát thương lại cường đại như vậy, âm thầm cảm thấy may mắn không uổng công sức thăm dò mấy ngày nay.

Giây tiếp theo, một số lượng lớn tuyến mãng tập trung lại vị trí hai chân bị cắt đứt của hắn, thịt mầm nhanh chóng hình thành trên miệng vết thương, tu bổ hai chân, trong thời gian vài giây ngắn ngủi cũng đã hình thành hình thức ban đầu của cẳng chân.

Không ổn, thì ra nhóm nghiên cứu viên nói năng lực khôi phục cực mạnh là ở chỗ này.

Cô nhìn thấy vậy tiến lên trực tiếp cầm dao phẫu thuật nhắm ngay vị trí trái tim hắn đâm xuống.

Tại thời khắc mấu chốt uy hiếp đến tính mạng bản thân, trái tim Phương Chu kinh hoàng, sớm đã vứt bộ quy tắc của thế giới kia ra sau đầu.

Đáng tiếc động tác của cô vẫn chưa thực hiện được, số 256 đã dùng tuyến mãng hình thành xúc tua bắt được cô, cũng không biết có phải vì số lượng tuyến mãng chữa trị hai chân không đủ hay không, xúc tua bắt lấy Phương Chu thế nhưng lại rải rác quay trở về bên người hắn, hắn đành phải dùng cặp chân còn chưa mọc hẳn hoi kia đứng lên, bóp lấy cổ cô.

Cảm giác hít thở không thông nháy mắt đánh úp lại, sắc mặt Phương Chu đỏ bừng, thái dương gân xanh nổi lên, dần nhiễm huyết sắc.

Cô nhanh chóng quyết định nâng chân lên, dùng toàn lực đá về phía hạ bộ của số 256.

Hạ bộ nam tính yếu ớt không được bất kì cái gì bảo hộ, cho dù mất đi lý trí, cảm quan của thân thể vẫn còn tàn lưu, cổ đau nhức kia khiến cho động tác của hắn chậm tại.

Thấy hắn có sơ hở, Phương Chu không chút do dự nâng tay lên, hung hăng đâm về phía động mạch cổ của hắn, để phòng ngừa miệng vết thương bị đâm vào được nhanh chóng chữa trị, cô dùng hết sức lực hướng về phía mình mà cắt hướng một nhát, xúc cảm khi da thịt và gân mạch bị lưỡi dao cắt qua dừng trên đầu ngón tay cô.

“Phụt ——!”

Máu tươi phun như suối bắn tung tóe trên bốn vách tường trắng và trên người Phương Chu, cảm giác hít thở không thông trên cổ tản ra, cô ngã ngồi trên mặt đất.

“Hô…… Hô……” số 256 dựa vào bức tường phía sau, che cổ lại phát ra âm thanh.

Theo bản năng, hắn lập tức điều động tất cả tuyến mãng trong cơ thể để chữa trị miệng vết thương, ngay cả tuyến mãng che đậy camera phía trên cũng bị hắn triệu hồi, xung quanh vết thương ở cổ lập tức toát ra vô số thịt mầm múa may.

Máu bắn vào mắt làm cho những đồ vật mà Phương Chu nhìn thấy đều che kín huyết sắc, cô thở phì phò, vào lúc này lại trở nên bình tĩnh xưa nay chưa từng có.

[Các ngươi không thể giúp hắn, lại đây, đến chỗ của ta. ] Cô không có phát ra âm thanh, chỉ là làm khẩu hình với số 256.

[ Nhìn đi, camera đã quay chụp được các ngươi, cửa vào trung tâm thực nghiệm sớm đã bị chặn, đội Tiền Phong không bao lâu sẽ tới đây.]

Số 256 gắt gao nhìn chằm chằm cô, động tác của thịt mầm xung quanh cổ hắn bắt đầu dừng lại.

Phương Chu tiếp tục làm khẩu hình.

[ Mức độ hư hao thân thể của hắn đã đạt tới đỉnh điểm, các ngươi chữa trị miệng vết thương của hắn thì như thế nào? Hoặc là nói các ngươi có thể cắn nuốt rồi thay thế hắn lại như thế nào, vẫn không có cách nào chạy thoát.]

[Mau tới đây, ta biết chủng tộc các ngươi là sinh vật quần cư, nếu bị huỷ diệt, toàn bộ chủng tộc sẽ biến mất. ]

Đúng vậy.

Chúng nó không phải là chỉ là quần cư bình thường, mà là chủng tộc quần cư.

Tất cả “Tuyến mãng” đều tập trung ở trên người số 256, chỉ mới vừa rồi, Phương Chu mới nghĩ thông suốt chuyện này.

Nhóm nghiên cứu viên tốn thời gian ba ngày, không có khả năng phát hiện chúng nó là sinh vật quần cư, trừ khi chúng nó cố ý giấu giếm. Việc có phải là quần cư hay không đối với sinh vật dị hình bị bắt đi nghiên cứu mà nói thì không có tất yếu phải giấu giếm.

Là sinh vật dị hình có cấp bậc trí tuệ đạt tới cấp A, nó dùng toàn lực che giấu điểm này, sau đó tìm đủ mọi cách cũng phải mang theo ký chủ đào vong tất nhiên là có nguyên nhân.

Bởi vậy, Phương Chu đã đưa ra kết luận có chút hoang đường này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play