Ngoài miệng hắn là nói vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ hoang mang và khủng hoảng.
Phương Chu tới đây làm cái gì? Thật là tới luyện súng sao, cô luyện mấy thứ này có ích lợi gì.
“Caesar.”
Phương Tuần Giang híp híp mắt, hơi thở trên người hắn lạnh xuống dưới, phát ra cảnh cáo: “Phương diện này tôi càng am hiểu hơn cậu, không cần cậu tới dạy dỗ chị tôi.”
“Tuần Giang.” Phương Chu không có để ý Caesar, hô một tiếng ổn định cảm xúc của Phương Tuần Giang, ý bảo hắn không cần cùng Caesar xung đột ở chỗ này, “Mang chị đi sân huấn luyện luyện súng đi.”
Caesar giơ giơ mi lên, lộ ra biểu cảm “Vụ này tôi rất quen”, hắn ở trước mặt Phương Chu làm một động tác “Mời”, “Quan Chỉ Huy đại nhân khả năng không biết, gần đây bố cục của sân huấn luyện có sửa lại một chút, sân luyện súng đã không ở bên này.”
Nói xong, hắn như là chủ nhà đi phía trước dẫn đường.
Phương Tuần Giang lựa chọn làm lơ hắn, nhắm mắt theo đuôi mà đi theo phía sau Phương Chu.
Tới sân luyện súng, Caesar giang hai tay.
“Được rồi, hôm nay mọi người tạm dừng huấn luyện.”
Tựa hồ là vì làm Phương Chu xấu hổ, hắn làm mọi người đang huấn luyện dừng việc huấn luyện lại, nhường sân cho Phương Chu, lại không có đuổi người đi, làm tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người cô.
Loại áp lực vô hình này bao bọc lấy Phương Chu làm cô rất khẩn trương.
Nhưng nếu là như vậy, chỉ có tuyến mãng là sinh vật dị hình thuộc loại chủng tộc quần cư, mà cô đang mượn năng lực từ sinh vật dị hình, vậy thì cô có khác gì với Kẻ Thôn Phệ.
Đây cũng không phải ưu thế chân chính của cô.
Vào lúc này, đột nhiên Phương Chu đã nhận ra điểm khác nhau lớn nhất giữa cô cùng Kẻ Thôn Phệ.
Người này, thật là bất luận khi nào chỗ nào đều nghĩ làm cách nào khó xử cô, trả thù cô, xem cô xấu mặt.
Cô hít sâu một hơi, tận lực làm lơ nhân tố bên ngoài, thử nhắm chuẩn bia ngắm, bắn thử.
Không có bất luận huấn luyện gì, không có gì bất ngờ xảy ra hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo hồng tâm, ngay cả vòng ngoài bia ngắm đều không có đυ.ng tới.
Caesar dựa vào một bên nghiền ngẫm mà nhìn nhất cử nhất động của cô.
Phương Chu ẩn ẩn nghe thấy có tiếng cười nhạo, phảng phất như đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.
Chuyện này cũng sẽ không làm Phương Chu cảm thấy nhụt chí, cô không cần bắn trúng hồng tâm, chỉ cần luyện tập đến khi có thể bắn trúng đồ vật là đủ rồi, chỉ là huấn luyện đến loại trình độ này cũng yêu cầu không ít thời gian.
Hiện tại cô khuyết thiếu nhất chính là thời gian, bắn mấy phát đều hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo, Phương Chu bắt đầu tự hỏi có lối tắt gì hay không.
Tính xuống dưới, điều duy nhất mà cô có thể đi lối tắt chính là lợi dụng tuyến mãng trong thân thể, năng lực của tuyến mãng là thay đổi hình dạng cùng vật chất, ở phương diện này thật sự có thể trợ giúp cô sao?
Tuyến mãng cảm nhận được nhu cầu của cô đã trả lời “Khẳng định” trong đầu cô, hơn nữa đem ý nghĩ truyền đạt cho cô.
Một con sinh vật dị hình cấp C không tính là cái gì, nhưng trong cơ thể cô là vô số cấp C, cho dù một con chỉ có thể coi như lực công kích cấp D, nhưng tất cả các con cấp C hợp sức lại thì lực lượng của nó không hề yếu hơn sinh vật dị hình cấp B, điểm này khi cô nhận được tuyến mãng cũng đã biết.
Kẻ Thôn Phệ sử dụng lực lượng của dị hình, giống như đứa trẻ ba tuổi cầm khẩu súng trong tay, bọn họ không có cách nào phá huy lực lượng của vũ khí đến mức lớn nhất, có khi còn sẽ xúc phạm tới chính mình, càng đáng sợ chính là những “vũ khí” này cũng không thuận theo bọn họ, ước định lúc ban đầu giữa đôi bên sẽ cho người sử dụng một đòn trí mạng vào một thời điểm nào đó.
Nhưng cô thì khác, cô có thể nói chuyện cùng “vũ khí”, rõ ràng công năng của chúng nó về nhiều mặt khác nhau, và những “vũ khí” này không những không tổn thương cô, còn cùng cô kết nối ý tưởng với nhau, nguyện ý dùng trí tuệ của chúng nó trợ giúp cho cô, làm cô có thể trăm phần trăm phát huy ra lực lượng của chúng nó.
Nghĩ như vậy một hồi, nhịp tim của Phương Chu không khỏi gia tốc, lập tức bắt đầu thực tiễn.
Cô thao tác tuyến mãng, từ chỗ tay toát ra mấy sợi dây nhỏ rất khó có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, chúng duỗi thẳng về phía trước, bao phủ lên trên súng và bắt đầu tỏa ra bốn phía xung quanh, tra xét góc độ cùng vị trí yêu cầu xạ kích.
Phương Chu nhắm chuẩn bia ngắm ngoài 20 mét, cảm nhận được xúc cảm truyền đến từ tay, chúng nó đang giúp cô điều chỉnh họng súng, khi xác định không có sai lệch, chỉ trong chớp mắt, cò súng bị bóp.
“Bang——”
Một tiếng súng vang lên, nhắm giữa hồng tâm.
Xung quanh rốt cuộc yên tĩnh lại.
Phát hiện mới này làm cho Phương Chu không còn dư lực đi để ý phản ứng của những người khác, cô lại từng chút từng chút mà bắn về phía bia ngắm khắc, mỗi một lần đều ở giữa hồng tâm, trong suốt quá trình này Phương Chu dần dần nắm giữ được kỹ xảo cùng xúc cảm.
Phát súng cuối cùng khi nhắm vào bia ngắm, cô rút lui tuyến mãng đã phụ trợ cô từ nãy tới giờ, đơn thuần dựa vào xúc cảm vừa rồi tuyến mãng đã phụ trợ cô xạ kích để nhắm chuẩn, không có sự trợ giúp của tuyến mãng, tiếng súng vang lên, cô bắn trúng vòng số 9, khoảng cách hồng tâm chỉ kém chút xíu.
Xem ra vẫn nên điều chỉnh nhiều một chút mới có thể thích ứng.
Dù vậy, đây cũng là tiến bộ như ngồi hỏa tiễn, là người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ.
Phương Chu cảm thấy có chút hưng phấn, nhưng mấy tấm bia này đều là bia đứng, kẻ địch cũng sẽ không ngoan ngoãn đứng chờ cô xạ kích.
Cô triều người bên cạnh nói: “Có thể giúp tôi đổi thành bia di động không?”
Sau khi nói xong cô mới nhận ra không khí giữa sân có chút kỳ quái, ánh mắt những người đó nhìn về phía cô đã có biến hóa vi diệu.
Tất cả mọi người cho rằng Phương Chu lại đây chỉ là hứng thú nhất thời hứng khởi, cô là ai chứ? Chính là đại danh đỉnh đỉnh nhân loại cũ, vũ khí cho cô đều không bằng cho đứa con nít dùng còn có lực sát thương lớn hơn cho cô dùng, chỉ sợ kẻ địch không chết, cô liền không cẩn thận làm chính mình chết trong tay vũ khí của mình.
Thành viên đội Tiền Phong mừng rỡ nhìn Phương Chu xấu mặt, lại không nghĩ rằng cô không chỉ có thể bắn trúng bia ngắm nhanh như vậy, đã vậy nhiều lần còn bắn trúng hồng tâm, trình độ chính xác và tinh chuẩn như vậy dù cho là các thành viên đội Tiền Phong được huấn luyện cường độ mạnh đều khó có thể làm được trong nhiều lần như vậy.
“…… Thiệt hay giả? Sao có thể chính xác đến vậy.”
“Cô ta thật là cái cô Phương Chu kia sao?”
Ý cười nghiền ngẫm trên mặt Caesar đã rút đi.