Phương Chu nói không sai, chỉ là ngoài miệng nói nói, ở phương diện này Phương Tuần Giang vẫn sẽ cẩn thận lại cẩn thận, giống như trước.

Đáng tiếc chính là tuyến mãng chỉ có thể chữa trị miệng vết thương, cũng không thể trì hoãn tan vỡ trong thân thể cô, điểm này như cũ yêu cầu dựa truиg ươиɠ nghiên cứu kháng nguyên trì hoãn, điều này khiế Phương Chu cảm thấy đau đầu.

Nhìn cô thuần thục đem dao phẫu thuật cất đi, sắc mặt Phương Tuần Giang ngưng trọng, cặp mặt đen nhánh luôn tỏ vẻ vô hại khi đối mặt cô, giờ đây con ngươi có vẻ có hơi lạnh, “Chị, cây đao này chị lấy từ đâu ra? Thứ này rất nguy hiểm, mang ở trên người không chú ý sẽ làm chị bị thương.”

“Ách.” Phương Chu trầm mặc một chút, không có khai Lộ Phi Lam hoàn toàn không biết gì cả ra, vừa rồi sau khi thử Phương Tuần Giang, trong lòng cô đã có đế.

Vì thế cô đảo khách thành chủ nói: “Ai cũng không thể bảo đảm em sẽ thời thời khắc khắc ở bên chị, chị yêu cầu một ít đồ vật phòng thân, loại trình độ này khẳng định là không đủ.”

Dừng một chút, cô tiếp tục nói: “Chị cần em tìm cho chị một ít υũ kɦí khác, tốt nhất là súиɠ lục phương tiện một chút.”

“Chị…… Sẽ không lại có loại tình huống này.”

Nghe cô nói như vậy, Phương Tuần Giang quy tội lần ngoài ý muốn này đều do chính mình không thể ở bên cạnh cô.

Anh gục đầu xuống, khí tràng cả người đều yếu đi, Phương Chu phảng phất có thể thấy trời mưa mây đen trên đỉnh đầu anh, xối lên cả người anh ướt dầm dề.

Cô cảm thấy có chút buồn cười, “Chị không có ý trách em, mặc kệ nói như thế nào, em cũng không hy vọng lúc chị gặp nguy hiểm, bên người liền một món υũ kɦí phòng thân đều không có đi.”

Trong mắt Phương Tuần Giang, trung tâm thực nghiệm không có khả năng sẽ xuất hiện nguy hiểm, nhưng có vết xe đổ như tình huống lần này làm ví dụ, trong lòng anh có chút nghĩ mà sợ, suy nghĩ một chút anh cũng cảm thấy lời Phương Chu nói có đạo lý.

“Em đã biết, buổi chiều ngày mai em mang chị đi kho υũ kɦí, chờ chị chọn xong, em lại dạy chị dùng như thế nào.”

Phương Chu chỉ là muốn cho Phương Tuần Giang tùy tiện cho chọn hai khẩu súиɠ cho mình, không nghĩ tới Phương Tuần Giang thế nhưng chuẩn bị trực tiếp mang chính mình đi kho υũ kɦí chọn lựa.

Đúng là kinh hỉ ngoài ý muốn.

“Cảm ơn.”

Cô nâng tay lên sung sướng mà sờ sờ đầu Phương Tuần Giang, thanh niên còn cao hơn cô một cái đầu thuận theo cúi đầu phương tiện cô xoa đầu mình.

Đã lừa dối xong Phương Tuần Giang bên này, không có nháo ra phong ba bao lớn, điều này khiến Phương Chu nhẹ nhàng thở ra.

Cô không phải thánh mẫu, lại không đại biểu cô có thể trơ mắt nhìn người vô tội vì cô mà gặp tai bay vạ gió.

Chuyện này tạm thời hạ màn.

Sáng sớm hôm sau, Phương Chu cầm áo choàng chuẩn bị rời khỏi trung tâm thực nghiệm.

Không biết có phải tin tức cô cùng sinh vật dị hình dung hợp đã truyền khắp, trên đường gặp vài người đều dùng ánh mắt vi diệu nhìn cô.

Nếu là nói phía trước là chán ghét, hiện tại còn lại là cảnh giác cùng sợ hãi, sợ cô nhào lên công kích bọn họ, cách cô xa xa, làm cho Phương Chu cạn lời.

Vốn dĩ bên viện nghiên cứu còn yêu cầu phái đội Tiền Phong đi theo cô, phòng ngừa cô sẽ xuất hiện dị biến gì đó, yêu cầu này đã bị Phương Tuần Giang bác bỏ.

Có lẽ là cảm thấy cô sẽ không ra cửa, cũng không có hạn chế cô đi lại tự do, cho nên dọc theo đường đi cô không gặp trở ngại gì, ngoại trừ khu thực nghiệm cô không có cách nào quay lại tự nhiên, những nơi khác vẫn giống phía trước, muốn vào thì vào, nghĩ ra thì ra.

Rời khỏi trung tâm thực nghiệm, hôm nay không khí tốt hơn so với hai lần trước cô ra ngoài, tầm nhìn cao không ít, rốt cuộc có thể thấy rõ hoàn cảnh bên ngoài 20 mét, cô hướng nơi xa nhìn nhìn, xung quanh không có kiến trúc khác.

Không trung như cũ là màu xám, ô ô áp áp phảng phất như muốn sụp đổ xuống dưới, Phương Chu thấy trên không có máy bay không người lái tuần tra bay qua, mơ hồ có thể nhìn thấy phản quang ẩn hình trong không khí.

Đây là hai lần trước cô không có chú ý tới, căn cứ giả thiết của《 Cựu Nhật Phế Đô 》, trên không hẳn là tường cao, có lưới laser dày đặc, để ngừa một ít dị hình trên trời đột nhiên tập kích.

Ngoại trừ tòa kiến trúc khổng lồ trung tâm thực nghiệm này, những nơi khác cho người ta cảm giác đều là màu sắc tối tăm, không có bất cứ cây xanh gì, do tính đặc thù của trung tâm thực nghiệm, vùng này ly nơi ẩn núp của cư dân bình thường có khoảng cách rất xa, cô nhớ rõ ngày đầu tiên Phương Tuần Giang mang cô tiến vào, lái xe đại khái năm phút mới đến trung tâm thực nghiệm.

Hai lần trước vì thí nghiệm thời gian cô có thể ở bên ngoài được bao lâu, Phương Chu cũng không dám rời khỏi trung tâm thực nghiệm quá xa, đều hoạt động trong phạm vi 10 mét, cô cũng không rõ ràng ra bên ngoài sẽ có hoàn cảnh như thế nào.

Bất quá mục đích hôm nay Phương Chu ra ngoài không phải để quan sát địa hình xung quanh, cô muốn xác định một việc, việc này liên quan đến về sau cô có thể hoạt động bên ngoài hay không.

Cô nếm thử điều khiển tuyến mãng trong thân thể, làm chúng nó bao trùm lên da thịt của chính mình hóa thành bộ dáng làn da, hình thành một lớp màng bảo hộ bên ngoài.

Tiếp theo cô mở đồng hồ đếm ngược trong tay ra, chờ đến khi thời gian giới hạn mười phút qua đi, cô lại duỗi tay từ trong áo choàng ra ngoài, lẳng lặng mà quan sát phản ứng của cơ thể.

Theo đồng hồ đếm ngược từng chút trôi qua, cánh tay cô vươn ra không có bất cứ biến hóa gì, tảng đá lớn trong lòng Phương Chu tức khắc rơi xuống.

Trước mắt vấn đề bối rối cô lớn nhất đã giải quyết.

Có tuyến mãng, không cần lo lắng phóng xạ tiến vào gia tốc thân thể của cô hư hao, cô có thể ở bên ngoài tự do hành động, đúng là tin tức tốt trong mấy ngày nay tới giờ.

Ở thế giới này, có quá nhiều siêu việt giả cường đại cùng sinh vật dị hình, cấp bậc công kích của tuyến mãng bất luận trong mắt người chơi hay là trong mắt siêu việt giả đều không đáng giá nhắc tới, nhưng đối với Phương Chu mà nói quả thực chính là mưa đúng lúc.

Nó hoàn mỹ mà bổ khuyết khuyết tật lớn nhất là cơ thể nhân loại cũ của cô, làm cô trong sinh hoạt hằng ngày có thể cùng giống người thường được đi lại bình thường dưới bầu trời này.

Nghe có vẻ hơi chua xót nhỉ.

Cô nhớ rõ trong cốt truyện gốc, sau khi Phương Tuần Giang cùng Phương Chu rời khỏi căn cứ, bởi vì tính đặc thù của cơ thể này, mấy lần Phương Tuần Giang vì cô mà trì hoãn kế hoạch, mà cơ thể của nguyên chủ rời khỏi căn cứ, dọc theo đường đi thống khổ đều không phải chỉ khái quát mấy câu là có thể nói hết.

Nghĩ đến cuối cùng cô chết thảm, Phương Chu càng thêm kiên định muốn đem ý tưởng này đều bóp chết từ trong nôi.

Nếu mà điều kiện cho phép, Phương Chu còn muốn nếm thử tiếp xúc sinh vật dị hình mới, cô hiểu rất rõ ràng, muốn gia tăng lực lượng chỉ có thể hấp thu chúng nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play