Hôm nay Tất Hạ đến Bắc Kinh, đúng vào ngày 13 tháng 2 năm 2013.
Thủ đô sau một trận tuyết rơi, trời vừa tạnh nhưng nhiệt độ vẫn không ấm lên, bên ngoài trời rét âm mười mấy độ, nước nhỏ xuống liền đông thành băng, không khí mang theo mùi lạnh ẩm.
Vì là mùa xuân cao điểm, ga tàu đầy ắp người từ Nam ra Bắc, một làn sóng người đến rồi lại đi, có người đi cùng gia đình, có người chỉ một mình, tất cả đều vội vàng.
Tất Hạ mang theo hành lý lớn nhỏ từ cửa ra vào, khuôn mặt đỏ ửng, từ xa đã thấy Tất Lan Tĩnh hướng cô vẫy tay.
"Hạ Hạ, nơi này! Hơn ba mươi tiếng đồng hồ ngồi tàu, chắc mệt rồi nhỉ?"
Tất Hạ ngoan ngoãn trả lời: "Không mệt cô ạ."
Tất Lan Tĩnh nhận lấy hành lý từ tay cô, vẫy tay gọi taxi, nói với tài xế: "Đi hẻm Bạch Tháp số 56."
Trong taxi, hơi ấm vẫn ổn, Tất Lan Tĩnh tháo khăn quàng ra khỏi cổ, nói: "Cả năm rồi không gặp, cháu thay đổi nhiều quá, ôi chao, giờ đã lớn thành thiếu nữ xinh đẹp rồi."
Tất Hạ từ nhỏ đã yếu ớt, thường xuyên tiêm thuốc, uống thuốc, trước khi vào cấp ba thân hình vẫn béo tròn. Tuy nhiên, năm ngoái cô đã tăng cường luyện tập thể dục, dần dần giảm thuốc, cơ thể cũng thon gọn hơn.
Cô cười ngại ngùng: "Còn ổn ạ, nghe theo lời bác sĩ, cháu vẫn luôn chạy bộ luyện tập."
Tất Lan Tĩnh rất thích tính cách ngoan ngoãn của cô, nói: "Trường học đã sắp xếp xong rồi, trường trung học phụ thuộc Kinh Đại lớp 11-5, cuối tháng 2 sẽ khai giảng, trong khoảng thời gian này cháu vừa lúc thích ứng một chút.”
"Cháu cảm ơn cô."
Tất Lan Tĩnh: "Chúng ta là người một nhà, khách sáo làm gì. Từ ga tàu tới hẻm Bạch Tháp mất khoảng hơn 40 phút, cháu cứ nghỉ ngơi chút đi."
Cảnh vật bên ngoài xe nhanh chóng lui về phía sau, Tất Hạ dựa vào cửa sổ xe, xuất thần nhìn những toà nhà của thành phố xa lạ. Những đoạn ký ức trong đầu cô bất chợt lóe lên, như một thước phim ngắn, cô hồi tưởng lại cuộc đời ngắn ngủi 16 năm qua của mình.
Cha mẹ Tất Hạ ly hôn, từ nhỏ cô sống cùng cha và em gái trên đảo Ất Châu.
Cha cô, Tất Lực Quốc, kinh doanh một cửa hàng bán hải sản trên đảo, sau giờ học Tất Hạ thường đến cửa hàng giúp đỡ, có khi là nấu ăn, có khi là tính toán sổ sách. Những người lớn hay trêu cô, tuy còn nhỏ nhưng lại là cánh tay đắc lực của Tất Lực Quốc.
Trong ký ức, Tất Lực Quốc luôn bận rộn, gánh nặng cuộc sống đè lên vai ông, cả ngày đều làm việc, gần như ăn ngủ đều ở cửa hàng. Ông rất bận, luôn nhắc nhở Tất Hạ giữ gìn sức khỏe, dành thời gian học hành.
Tất Hạ rất hiểu chuyện, từ nhỏ đến lớn luôn hoàn thành bài tập trước hạn, học hành chăm chỉ, cô biết rằng chỉ có thi vào một trường đại học tốt mới có thể tìm được một công việc tốt, đối với những người bình thường, học hành là con đường duy nhất.
Đảo Ất Châu thuộc thành phố Lam, nhưng Tất Hạ không mấy khi vào thành phố, từ mẫu giáo, tiểu học, trung học đều học trên đảo, đây là lần đầu tiên cô xa nhà.
Còn lý do vì sao cô lại đi xa như vậy, phải quay lại tai nạn ngoài ý muốn nửa năm trước.
Hôm đó Tất Hạ như mọi khi, sau tiết tự học buổi tối cô đạp xe đến cửa hàng giúp đỡ. Khi đi được nửa đường, tiếng còi cứu thương chợt vang lên khắp hòn đảo.
Trái tim cô hơi chùng xuống, ánh mắt dõi theo chiếc xe cứu thương, cuối cùng nhìn thấy nó dừng lại trước cửa hàng hải sản của nhà mình…
Tất Lực Quốc đột ngột phát bệnh tim, không thể cứu chữa và qua đời, mẹ cô, Triệu Tương Quỳnh không thể liên lạc được, Tất Hạ và em gái Tất Viên hoàn toàn trở thành cô nhi.
Tất Lan Tĩnh vốn định đón hai đứa trẻ của anh trai lên thành phố, nhưng khả năng của cô thật sự có hạn, trên có cha mẹ chồng, dưới có con cái, cả gia đình bàn bạc rồi quyết định để Tất Viên ở lại với bác cả, tiếp tục học trên đảo Ất Châu, còn Tất Hạ thì theo Tất Lan Tĩnh tới thành phố.
Thủ đô Bắc Kinh, một nơi hoàn toàn khác biệt với đảo Ất Châu. Tất Hạ từ trong ký ức dài đằng đẵng bỗng giật mình tỉnh lại, chỉ cảm thấy không khí trong xe rất ngột ngạt.
Trong xe đang phát nhạc, "Cửa nhà tôi luôn mở rộng, vòng tay chờ đón bạn..."
Đó là bài hát đã nổi lên cách đây năm năm, lan tỏa khắp các con phố, lúc này nghe có vẻ rất hợp với hoàn cảnh, nhưng liệu Bắc Kinh thật sự chào đón cô không?
Tất Hạ không biết.
Khi xe đi vào đường vành đai thứ hai bắt đầu tắc nghẽn, dòng xe di chuyển chậm chạp, tiếng còi xe vang lên từng hồi.
Nhân lúc này, Tất Lan Tĩnh nắm lấy tay cô, giọng nhẹ nhàng: "Hạ Hạ, cháu còn nhớ cô đã dặn cháu lúc trước không? Khi tới nhà bà Trần thì phải làm như thế nào?"
Tất Hạ ngẩn người một lát, gật đầu: "Nhớ rồi ạ."
Trước đó, Tất Lan Tĩnh đã kể cho cô nghe về tình hình gia đình, cả sáu người đều sống chung trong một căn hộ thuê 70m2, nhà không có phòng dư, trường trung học phụ thuộc lại không có ký túc xá, vì vậy việc Tất Hạ tới Bắc Kinh ở là một vấn đề.
May mắn là Tất Lan Tĩnh trước đây là hộ sĩ phục hồi chức năng ở bệnh viện tư, sau đó may mắn có một gia đình nhìn trúng, họ đã thuê cô làm hộ sĩ riêng lâu dài.
Gia đình này họ Trần, là nhân vật nổi tiếng ở Bắc Kinh, không thiếu nhất là tiền và nhà cửa.
Sau khi Tất Lan Tĩnh làm hộ sĩ riêng, cô ăn ở tại nhà cũ của bà Trần. Dự định ban đầu là sẽ thuê một căn hộ mới, nhưng bà Trần biết chuyện, hào phóng nói rằng nhà có nhiều phòng trống, để cô gái nhỏ tới ở không đáng ngại.
Vì thế, nơi ở của Tất Hạ như vậy được giải quyết.