Anh quên mất, chỉ lo ánh sáng của tia chớp, quên đi hậu quả chân chính của tia chớp, nghe nói con gái đều tương đối nhát gan?
Hai người im lặng, Túc Kiều Kiều xấu hổ nhìn về phía anh, và lúc đó tia chớp không ngừng xuất hiện, cũng chiếu rõ đôi nét ấm ức trên mặt anh.
Trong lòng Túc Kiều Kiều mềm nhũn, cũng kỳ quái phát hiện, hình như cô không bài xích việc sau này sống chung một chỗ với Tống Thanh Hàm.
Tiểu thuyết là tiểu thuyết, hơn nữa cô cũng không đọc bao nhiêu tiểu thuyết, Tống Thanh Hàm là nam chính trong tiểu thuyết, nhưng chỗ cô đọc thì nam nữ chính chỉ giao lưu hời hợt mà thôi, gần như có thể xem nhẹ.
Vì vậy, không cần phải quan tâm đến tiểu thuyết, nếu họ có thể ở bên nhau, cũng tốt nhỉ?
Ôm suy nghĩ như vậy, hơn nữa trong lòng mềm mại, trái tim Túc Kiều Kiều đập thình thịch bắt đầu vang dội, nhưng cô hít sâu một hơi, tay vẫn kiên định vươn ra, cầm lấy bàn tay mất mát kia, nhỏ giọng nói: “Tôi có hơi sợ.”
Tống Thanh Hàm trong nháy mắt tỉnh táo lại, mím môi thăm dò nói: “Em dịch lại đây chút đi? Tôi không sợ, đến gần chỗ tôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play