Bởi vì tình huống như vậy, ba mẹ anh vốn không đợi được, sau khi nghe nói trợ cấp của chính phủ đã tiêu vào tiền thuốc men, sắc mặt dữ tợn mắng anh một trận, hôm đó cũng không cho anh ở nhà nghỉ ngơi, trực tiếp yêu cầu phân gia, sợ anh muốn đòi tiền bọn họ đưa về trước đó.
Nếu không có đại đội trưởng và chiến hữu hỗ trợ, chỉ sợ bọn họ không cho cái gì cả, nào còn có phòng ốc này.
“Này, tôi cũng không biết nấu cơm, nhưng món này chắc là cũng không tồi lắm.”
Một giọng nói mềm mại cắt đứt dòng suy của anh đối với đôi chân của mình, Tống Thanh Hàm ngước mắt lên chỉ thấy một chút màu trắng hồng, giống như gương mặt nhỏ nhắn của quả táo giòn ngọt xuất hiện trước mắt mình, đôi mắt sáng lấp lánh, chóp mũi phủ một chút mồ hôi, cánh môi đỏ tươi nở một nụ cười tươi tắn.
Hai tay cô cầm một cái chén đến trước mặt mình, giống như hiến bảo, trong mắt mang theo chờ mong rõ ràng, dường như là đang cầu khen?
Tống Thanh Hàm hơi sững sờ, nhìn sợi mì nóng hổi đơn giản nhưng màu sắc vừa vặn bốc lên một luồng nhiệt khí đến trên mặt, làm mờ mắt anh.
Gương mặt khiến người ta chán ghét lúc trước được nhớ kỹ trong lòng đều biến mất hơn phân nửa, chỉ còn lại một cái bóng mơ hồ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play