Tống Hoài Cẩn và Kỷ Nhã liên tục gật đầu, có chút câu nệ cầm lễ vật bọn họ mang đến đưa cho hai người, lại ân cần nhìn Tống Thanh Hàm, con ngươi theo bản năng nhìn xung quanh, đáy mắt tràn đầy khổ sở và ảo não, chỉ là Kỷ Nhã không nói gì, thím ấy gắt gao cắn môi, không để cho mình khóc ra.
Tống Hoài Cẩn thở dài một tiếng: “Con là Tống Thanh Hàm nhỉ.”
“Vâng.” Tống Thanh Hàm gật đầu, giữ chặt Túc Kiều Kiều muốn đi rót nước cho bọn họ, tự mình đi rót trà: “Thật ngại quá, trong nhà đơn sơ, chiêu đãi không chu đáo.”
“Không đâu!” Kỷ Nhã vội vàng lắc đầu.
Trong mắt Tống Hoài Cẩn xẹt qua một lần vui mừng, đè nén cảm xúc nghẹn ngào, mím ra một nụ cười, lại chào hỏi Túc Kiều Kiều, mới nhẹ giọng nói: “Chú là Tống Hoài Cẩn, đây là vợ chú, Kỷ Nhã, hai mươi hai năm trước, ngày 3 tháng 11, sinh một đứa bé ở khoa phụ sản bệnh viện thành phố, chỉ là khi đó chú bởi vì phải rời khỏi bệnh viện nửa ngày, vừa mới đi, Kỷ Nha lại muốn sinh, sau khi sinh đứa bé ra, cô ấy cũng bởi vì mệt mỏi mà ngất đi, chờ tỉnh lại, liền phát hiện đứa nhỏ chúng ta sinh ra bị bệnh tim bẩm sinh.”
Tống Thanh Hàm nhíu mày, cánh môi mím chặt, tâm tình phức tạp.
Túc Kiều Kiều nghe xong cũng vô cùng phức tạp, yên lặng đưa tay nắm tay anh, vừa chạm vào, Tống Thanh Hàm liền trở tay nắm chặt cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play