Tống Thanh Hàm vội vàng lắc đầu: “Không, không cần, Kiều Kiều rất háo hức đấy.”
Vương Kiến Nghiệp dùng một loại ánh mắt như thấy kẻ ngốc nhìn Tống Thanh Hàm, lại nghĩ, nếu không phải anh ngốc nghếch như vậy, Túc Chính Dương thông minh kia, sao có thể nỡ gả con gái tới đây.
Ông ấy cảm thấy mình hiểu câu nói: phúc họa gắn liền với nhau.
Đại đội trưởng đi rồi, Tống Thanh Hàm nhìn trái lại nhìn, cuối cùng vẫn đi vào, vừa tiến vào, chỉ thấy cô gái gương mặt nhỏ nhắn vẫn ửng đỏ, đôi mắt ngượng ngùng nhìn mình, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ vừa mới trêu chọc khi nãy, anh mím môi cười, dịu dàng nói: “Kiều Kiều, anh đi thay quần áo.”
“À.” Túc Kiều Kiều vội vàng đi ra ngoài.
Vừa rồi không biết làm sao, cô nhìn dáng vẻ thẹn thùng của anh, liền nhịn không được đùa giỡn, chờ tỉnh táo hơn, lại cảm thấy chuyện mình vừa làm rất ngu xuẩn.
Cô đương nhiên không cảm thấy thật sự đó là cục u của Tống Thanh Hàm, có lẽ quần thật sự quá nhỏ, hơn nữa đường kim của cô cũng chẳng ra sao.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play