Phần lớn mọi người đều không phải là người xấu chân chính, nhưng cũng có loại người thật sự phát điên xấu xa, anh cảm nhận rất sâu sắc, biết có một số người, bất kể giáo dục sao lại, đều không có cách nào trở nên tốt đẹp.
Túc Kiều Kiều gương mặt xinh đẹp phồng lên, nghiêm túc nói: “Việc nên nói vẫn phải nói, ở phương diện này cũng không thể chịu thiệt, bằng không nghẹn khuất bây giờ, làm cho người khác không thoải mái, so với mình không thoải mái càng sung sướng hơn.”
Tống Thanh Hàm: “... Nói hay lắm!”
Cửa đột nhiên bị đóng lại, bà lão không thể đi vào, vẻ mặt dữ tợn gõ cửa, thấy cửa vững chắc, lại cầm giày đập, vừa mắng: “Còn không phải là bản thân không đứng đắn! Đi bộ luôn vặn vẹo cổ, còn trách người khác, ruồi nhặng không đinh liền mạch, các người đáng đời!”
Túc Kiều Kiều cười lạnh: “Vậy nếu có người giết con trai bà, vậy chẳng phải do hắn ta đáng đời à?”
Hô hấp của bà lão chậm lại, lại khóc trời kêu đất: “Cứu mạng, có người muốn giết con tôi...”
Bà ta khóc càng thêm đáng thương, lúc này đây lại không còn ai đồng tình với bà ta nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play