Không thích nhìn xung quanh, cho nên Túc Kiều Kiều không chú ý tới Trương Ngọc, chỉ vùi đầu đi về phía trước.
Mãi cho đến khi gọi Tống Thanh Hàm trở về, nhìn con cá mập mạp trong sầy của anh, Túc Kiều Kiều cười càng thêm vui vẻ.
Thời gian này không ra ngoài bị ánh nắng mặt trời phơi nắng, Tống Thanh Hàm cũng trắng đi không ít, dung nhan vốn tuấn lãng có thêm vài phần văn khí, càng ngày càng thanh tùy, Túc Kiều Kiều vốn trắng nõn xinh đẹp, so với thanh niên trí thức ở nông thôn kia đều đẹp hơn.
Hai người đi cùng một chỗ, đó chính là một phong cảnh tươi đẹp, dọc theo đường đi còn gặp không ít người trêu ghẹo.
Túc Kiều Kiều suốt chặng đường đều cười, Tống Thanh Hàm lại thỉnh thoảng còn nói với người khác hai câu.
“Cá hôm qua anh câu được, tôi đã nấu một con, đem đi kho tộ, hẳn là rất ngon.” Túc Kiều Kiều nhẹ giọng nói.
Tống Thanh Hàm khẩu vị hơi mặn cay, không thích ăn ngọt, vừa nghe lời này, anh lập tức cười rộ lên: “Kiều Kiều làm đều ngon.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT