Vậy mà không có động tĩnh, Hứa Niên Niên nhíu mày, sẽ không bị chết cóng rồi chứ, thời tiết này đối với chó hoang mà nói thật khó sống qua ngày.
Lục Trạch cũng có chút nóng nảy.
Hứa Niên Niên từ trong túi lấy ra một cái xúc xích đưa cho Lục Trạch:
"Thử dùng cái này gọi nó xem sao."
Lục Trạch có chút đau lòng, thím thật sự còn hào phóng hơn cả hắn, bình thường hắn và đệ đệ một tuần may ra mới được ăn một cái xúc xích này.
Xé lớp vỏ ra, có mùi thịt tản ra, Lục Trạch lại để sát vào đống đồ gần hơn một chút.
"Ăn cơm, ăn cơm thôi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT