Lão Vương tất nhiên là không nghĩ nhiều như vậy, hắn tiếp xúc với Hứa Niên Niên không nhiều, luôn cảm giác người làm ăn buôn bán thời nay đều không phải người thường, nên cẩn thận một chút.
Hắn mượn chiếc xe kéo gỗ nhỏ, lén lén lút lút vào phòng nhỏ, nhìn thấy một đống lương thực chất đầy liền kinh ngạc đến ngây người.
Phía trên còn có một tờ giấy, thừa dịp ánh trăng nhìn thấy chữ viết phía trên, bảo đem tiền chuẩn bị xong, đàng hoàng đặt lên.
Từ trong túi lấy ra dao gọt trái cây, tùy tiện chọn một túi lương thực, cắm vào, sờ soạng một chút, bên trong là hàng thật giá thật mới yên tâm.
Nếu hắn quay người lại ngay bây giờ, nhất định sẽ sợ đến hồn bay phách lạc, bởi vì Hứa Niên Niên tò mò sao hắn mãi vẫn chưa ra, nên đã vụng trộm ra xem.
Nàng đứng ngay sau lưng hắn, nhìn thấy hắn đang cắm vào bao lương thực.
Nàng nhíu nhíu mày, nếu là nàng, nàng có thể cũng sẽ cắm, thế nhưng cắm xong, lương thực sẽ bị xổ ra ngoài.
Quả nhiên ngay sau đó, Vương thẩm liền nghe thấy lão Vương ở bên trong nhỏ giọng kêu cứu.
Vương thẩm trong lòng mắng một câu, không phải đã nói không gọi chính mình sao?
Bất quá nàng vẫn đi vào, nhìn thấy chồng mình làm chuyện ngu xuẩn liền muốn mắng hai câu, nhưng khổ nỗi không đúng thời điểm.
Bao gạo bị chọc thủng, gạo nhanh chóng đổ ra ngoài, nhìn mà Vương thẩm đau lòng muốn chết.
May mà trong tay nàng còn có một cái túi tiền, đem túi che miệng bao gạo lại, rồi đặt túi gạo sang một bên, tính toán trước đem những bao khác chở về.
Đợi đến khi hai người rốt cuộc rời đi, Hứa Niên Niên cầm tiền cũng rời khỏi nơi này.
Vương thẩm cùng lão Vương ra ngoài, chuẩn bị đi chuyến thứ hai thì thấy tiền đã không còn, sợ đến suýt chút nữa thét chói tai, vừa rồi bọn họ xác định rõ ràng trong phòng không có ai.
Chắc hẳn người kia đang ở trong bóng tối quan sát, lão Vương lại may mắn mình là một người thành thật.
Vương thẩm nhặt gạo rơi vãi trên đất hồi lâu, khi ra ngoài vẫn cẩn thận che kín gạo:
"Ngày mai số gạo, bột mì này đều phải đem chia ra, dọc theo con đường này tuy rằng không có ai, nhưng vạn nhất có người đứng ở cửa sổ nhìn thấy thì sao, vạn nhất hai ngày nữa bọn họ suy nghĩ lại rồi đến nhà chúng ta tra xét thì sao."
Lão Vương nghĩ một chút thấy cũng có lý.
Lúc Hứa Niên Niên đi ra, thấy bảo an vừa lúc đang ngủ, vội vàng từ cửa nhỏ chạy ra ngoài. Bảo an chỉ cảm thấy trước mắt có bóng người lướt qua, mở mắt ra lại không có gì cả, nên lại ngủ thiếp đi.
Hứa Niên Niên vỗ vỗ ngực nhỏ của mình, đang muốn trở về thì thấy ở cửa còn dừng một chiếc xe, đèn xe vẫn còn sáng.
Nàng đi qua, quả nhiên là Từ thiên Dương:
"Sao ngươi còn ở đây?"
Từ thiên Dương cười cười:
"Ta đoán ngươi có thể còn quay lại, lên đây đi, ta đưa ngươi về."
Giữa đêm khuya, Hứa Niên Niên cũng không khách khí với hắn, để nàng một mình đi bộ trên đường, thật là có chút lo lắng, huống chi, nàng cũng sẽ không buôn bán kiểu này thêm lần nào nữa.
Bất quá lúc ấy còn chưa lấy được vàng thỏi của mẹ nguyên chủ, đồ vật trong không gian không nhiều, tự nhiên là lực lượng không đủ, nàng hiện tại đã đủ lực lượng, chẳng qua cũng là dựa trên cơ sở thu gom vàng thỏi.
Từ thiên Dương nhìn nàng một hồi nhíu mày, một hồi khóe miệng lại cong lên:
"Gặp phải phiền toái gì sao?"
Giọng nói của người nam nhân có chút trầm thấp, Hứa Niên Niên lúc này mới nhớ tới trên xe còn có người khác.
Vội vàng nói:
"Không có, không có."
Từ trong túi xách lấy ra hai quả táo đỏ, đặt vào trong xe ở chỗ để đồ:
"Cho ngươi ăn hai quả táo, hôm nay thật sự làm phiền ngươi, rất ngại."
Từ thiên Dương dùng ngón cái vuốt nhẹ ngón trỏ:
"Không sao, còn mười phút nữa mới đến, ngươi có thể chợp mắt một chút."
Vừa rồi nhìn thấy nàng ngáp chắc là buồn ngủ.
Hứa Niên Niên gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Nàng cũng không phải là độc thân, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, không biết có phải hay không là nàng nghĩ nhiều.
Hắn sẽ không có ý với mình chứ?
Nghĩ đến đây, đầu óc tỉnh táo hẳn, cũng không dám ngủ.
Lại cảm thấy chính mình xuyên qua một chuyến có chút tự kỷ, người ta mới gặp một lần, có thể là lo lắng chính mình gặp nguy hiểm gì đó, nhớ tới đời trước từng lướt qua.
Nam nhân có ba ảo giác lớn, trong đó có ảo giác "nàng thích ta".
Sao nàng cũng biến thành dầu mỡ thế này, a a a, không thể nhịn được.
Vội vàng lắc đầu, ánh mắt nhìn ra phía ngoài đường.
Lần đầu tiên xem cảnh đêm thập niên 70, trên đường không có nhiều đèn, toàn bộ nhờ đèn pha ô tô chiếu sáng, hết thảy đều có vẻ mộc mạc.
Nghĩ tới tương lai hai ba năm phát triển, trong khoảnh khắc này nàng lại đột nhiên có chút kích động, mũi cũng có chút cay cay.
Đây là thủ đô, sớm muộn gì nàng cũng sẽ trở lại!
Mong chờ ngày nàng cùng quốc gia cùng nhau phát triển.
Liên tục hít thở sâu mấy hơi, rốt cuộc đem tâm tình kích động trong lòng đè xuống.
Bên cạnh, Từ thiên Dương không nói gì, còn tưởng rằng nàng là vì ngày mai phải rời xa quê hương mà có chút khổ sở.
Chờ đến cửa tiểu khu, Hứa Niên Niên nhảy xuống, vẫy tay với Từ thiên Dương rồi đi vào.
Từ thiên Dương hạ cửa kính xe xuống, ngửi ngửi quả táo trong tay, sau đó khởi động xe.
Trong bóng tối có người đi ra từ sau gốc cây, trời ạ, nàng đã nhìn thấy cái gì.
... .
Hứa Niên Niên trở lại trong phòng, mệt mỏi cả một ngày, lười thu dọn, trực tiếp ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, trong nhà vẫn không có ai.
Thế thì càng tiện cho Hứa Niên Niên, nàng trực tiếp đem tất cả đồ đạc trong phòng mình thu vào không gian.
Kiểm tra một vòng, đem tất cả đồ vật trong phòng bếp đóng gói vào không gian, bao gồm tủ đựng lương thực, gia vị, nồi niêu xoong chảo.
Ngay cả gói mì to cũng không để lại, lại đem sô pha, bàn ăn trong phòng khách cùng nhau thu vào, ngay cả tủ gỗ, giường trong phòng Hứa phụ cũng bỏ vào.
Đến khúc gỗ thiêu cũng không muốn để lại cho hắn.
Đáng tiếc thời gian này quá ngắn, không thể báo thù tử tế, không sao, tương lai còn dài.
Nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa là đến giờ hẹn, nàng sửa sang lại quần áo một chút, kéo theo một cái túi da rắn rồi ra cửa.
Lục Hoài Cẩn đứng ở trước cửa xe, nhìn một nữ nhân trước mặt cùng bá bá của nàng đang nói chuyện gì đó.
Hứa Niên Niên từ xa đã thấy Hứa Như Hoa ở trước mặt Lục Hoài Cẩn khoa tay múa chân nói gì đó, hắn lại còn đang nghe, sắc mặt lập tức không còn tốt nữa.
Lục Hoài Cẩn cũng nhìn thấy Hứa Niên Niên ở phía xa, bước nhanh về phía nàng, muốn cầm lấy bao đồ trong tay nàng.
"Ngại quá, vừa rồi ta nên đi lên đón ngươi."
Hứa Niên Niên không cho hắn, lạnh lùng nói ra:
"Không có việc gì, không phải ngươi đang cùng người khác nói chuyện phiếm sao?"
Lục Hoài Cẩn liếc nhìn người đi ngang qua bên cạnh bọn họ, kiên quyết nhận lấy hành lý trong tay nàng:
"Đợi chúng ta lên xe rồi nói."
Nói xong, bước nhanh về phía xe hơi, đem đồ vật đặt ở ghế sau xe.
Hứa Như Hoa nhìn Hứa Niên Niên càng ngày càng đến gần, hướng về phía nàng cười nhạo một tiếng:
"Ngươi xong rồi."
Hứa Niên Niên cảm thấy nàng không hiểu ra sao, hy vọng sau khi về đến nhà, nàng vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh.
"Ngứa thì về nhà lấy giày tự vỗ, không có giày, ta có thể cho ngươi."
Hứa Như Hoa nhìn đôi giày sandal nhỏ của Hứa Niên Niên, làm nổi bật đôi chân vừa trắng vừa nhỏ, nhìn lại đôi giày vải trên chân mình, so sánh thật thảm.
Ngứa hay không, nàng không quan tâm, trong đầu chỉ toàn là cho giày:
"Ta muốn đôi giày trên chân ngươi."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play