Ngu Thính đối xử rất dịu dàng với người bệnh, cô cúi xuống, vén nhẹ những sợi tóc dính trên một bên mặt của Nhiễm Linh, mỉm cười nói: "Đừng sợ, tôi sẽ lo việc đó."
Nói xong, cô cúp máy.
Nhiễm Linh khẽ chớp mắt, gật đầu nhẹ nhàng dưới lòng bàn tay của cô.
Cực kỳ phục tùng.
Ngu Thính cảm thấy Nhiễm Linh dành cho cô một niềm tin quá mức. Không chỉ là chuyện hôn nhân, nàng mang lại cho Ngu Thính cảm giác rằng nàng sẽ dâng cả hai tay bất cứ điều gì mà Ngu Thính yêu cầu. Rõ ràng hai người chỉ mới gặp nhau không lâu, rõ ràng họ đã xa cách nhiều năm như vậy, cũng như chẳng hiểu nhau bao nhiêu.
Như lúc này, rõ ràng không quá thân thiết, nhưng khi hai người ở trong cùng một không gian riêng tư và thân mật thế này, không ai cảm thấy ngại ngùng, thậm chí còn thấy thoải mái một cách kỳ lạ.
Ngu Thính đôi khi là người rất kiên nhẫn và dịu dàng, như lúc này, cô rất tận tình chăm sóc, cẩn thận đút cháo cho người bệnh từng chút một, thong thả ung dung.
Nhiễm Linh cũng rất hưởng thụ. Trừ một chút ngượng ngùng ban đầu, nàng không có ý định lấy chén cháo từ tay Ngu Thính để tự mình ăn, mỏng manh yếu ớt, dường như nàng không thể tự chăm sóc bản thân.
Tuy nhiên, vì đang bị bệnh nên Nhiễm Linh ăn không ngon miệng. Nàng chỉ ăn được khoảng một phần ba chén cháo rồi nhẹ nhàng đẩy tay Ngu Thính, ra hiệu rằng nàng không thể ăn thêm được nữa.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT