Nàng xông vào đánh Vương Ngọc Ngọc như trút hết sự bất mãn trong lòng. Nàng túm tóc Vương Ngọc Ngọc, kéo nàng ta ra bên ngoài, chân cũng không nhàn rỗi, chân trái đá mệt thì đổi sang chân phải. Hai người quấn vào nhau không tách ra được.
“Hai người đừng đánh nhau nữa, dừng lại đi, đừng đánh nữa.” Tiếng la của Bạch Liên thu hút rất nhiều người đến xem.
Trong số đó, Chung Ca đang chờ Vân Lạc ở cửa hàng cũng bị thu hút đến đây. Nàng ấy nhìn chằm chằm vào hai bóng người đang giằng co, đây không phải là biểu tỷ sao?
Không kịp nghĩ nhiều, nàng ấy xông vào theo bản năng, gia nhập cuộc chiến, hai đánh một, chẳng mấy chốc đã thấy kết quả.
Vương Ngọc Ngọc bị hai tỷ muội Vân Lạc ấn xuống đất, tóc rối tung không ra kiểu gì, mặt bị tát đỏ bừng đến mức không cần tô má hồng.
Nàng ta bị hai người ấn xuống đánh, cuối cùng không chịu nổi nỗi uất ức này, lập tức bật khóc: “Hu hu, các ngươi lấy mạnh bắt nạt yếu, không công bằng.”
Vân Lạc thở hổn hển, đánh xong trận này, trong lòng nàng thoải mái hơn rất nhiều, nhìn Vương Ngọc Ngọc đang khóc sướt mướt, nàng đã hiểu ra. Thay vì tự mình kìm nén sự khó chịu của bản thân, chi bằng trút hết ra để cho người khác cùng khó chịu.
“Được rồi, khóc cái gì mà khóc! Chính ngươi nói có bản lĩnh thì đánh đi mà, lần sau nhìn thấy ta nhớ đừng gây sự với ta nữa, dù sao ta cũng đánh thật đấy.” Vân Lạc nhìn lướt qua với vẻ mặt chán ghét, nước mũi ghê chết đi được.
Nàng kéo Chung Ca đứng lên, tóc nàng ấy cũng bị túm làm rối tung, trên mu bàn tay còn có mấy vết cào, quần áo nhăn nheo dúm dó.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT