Ngay lúc hắn xoay người đi, hình như Vân Lạc nhìn thấy trên đầu hắn có… Một bông hoa nhỏ màu đỏ?? Hay là nàng hoa mắt, Vân Lạc xoa đuôi mắt, đi về phía viện của mình.

Ăn cơm trưa xong, Vân Lạc nằm trên ghế quý phi rồi phơi nắng trong sân, nghe tiếng chim kêu, nàng cảm thấy còn sống là chuyện tốt đẹp đến nhường nào. Trong chuyến du hồ, nàng đã thay đổi được kết cục bị rơi xuống hồ dẫn đến làm hỏng thanh danh, còn chọc tức mấy cô gái độc ác kia một trận.

Có phải có nghĩa là, chỉ cần nàng cẩn thận một chút thì sẽ không xảy ra chuyện bị làm nhục như kiếp trước nữa. Nghĩ như vậy, nàng đi vào giấc ngủ say, khóe miệng còn nở nụ cười.

Ánh nắng chiếu rọi lên người, mang theo chút ấm áp.

Mà Vân Lạc trong cơn mơ chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, cơ thể nàng vẫn run rẩy dưới ánh mặt trời, nụ cười vốn treo trên môi đã biến mất. Trên người nàng liên tục toát mồ hôi lạnh, hai hàng mày nhíu chặt lại.

Vân Lạc mơ thấy người cha đã lâu không gặp, trong lòng rất vui. Nàng xông lên muốn ôm ông Vân, nhưng phát hiện tay mình lại xuyên qua người ông, nàng gọi ông rất to, nhưng ông Vân dường như không nghe thấy, vẫn luôn tập trung vào công việc trong tay.

Vân Lạc bình tĩnh lại, lặng lẽ ngồi xổm ở một bên, nhìn ông Vân ngồi ở cửa nhà, mài con dao chẻ củi, mài cả một đêm. Con dao được mài đến mức vô cùng sắc bén, lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời. Nàng đi vào cửa nhà tìm bà Vân, phát hiện bà Vân đang ngồi trong phòng nàng khóc nức nở, ôm bộ quần áo nàng từng mặc khi còn nhỏ trong ngực. Nghe trong miệng mẹ nói cái gì mà người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Nàng nhận ra chắc mình đang mơ thấy chuyện sau khi chết, trực giác mạnh mẽ mách bảo nàng rằng, những chuyện này đã thật sự xảy ra. Nàng nhìn mẹ đang ôm quần áo của mình khóc nức nở trong phòng, cùng cha ở bên ngoài không nói một lời mà chỉ mải mê mài dao, sự đau khổ trong lòng lập tức trào dâng.

Là nàng không tốt, đều là lỗi của nàng, mới khiến cha mẹ chịu cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh…

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã qua một đêm, khuôn mặt ông Vân vô cảm, nói: “Mẹ Lạc Lạc này, tôi đi báo thù cho con. Bà ở yên trong nhà, nếu… Tôi đi đây.” Ông muốn nói, nếu mình không quay về, nếu mình không về được, thì mẹ Lạc Lạc cũng phải sống tốt.

Ông nhìn bà Vân không có phản ứng gì thì lập tức chảy nước mắt. Ông ngửa mặt lên trời để kìm dòng nước mắt, giơ tay lau sạch giọt nước mắt không đáng tiền, mình là người cha không gì không làm được của Lạc Lạc.

Ông hít sâu một hơi, nhìn bà Vân thắm thiết, cái nhìn đó mang theo nỗi nhớ nhung cùng sự dứt khoát. Ông xoay người, sải bước rời đi, tay nắm chặt con dao chẻ củi đã mài suốt một đêm, là con dao chẻ củi vô cùng sắc bén.

Vân Lạc đi theo ông Vân đến một tòa nhà, nhìn địa phương quen thuộc này, nàng không khỏi sợ hãi. Nàng đã chết ở đây, tất cả mọi người đều chỉ trỏ nàng, như thể nàng là đồ xấu xa không biết chừng mực.

Cha muốn làm gì? Không được đi! Không thể đi!

Vân Lạc hoang mang sợ hãi đi kéo ông Vân, nhưng bàn tay nàng lập tức xuyên qua người ông. Nàng cướp con dao chẻ củi trong tay ông, nhưng không thể chạm vào, nàng đứng chắn trước mặt ông Vân, muốn ngăn cản ông, nhưng vẫn không ngăn được, ông Vân đi xuyên qua người nàng. Nàng sợ hãi gọi to, nước mắt chảy ra không ngừng, đừng đi mà cha, sẽ mất mạng đấy. Cha về đi, mau về đi!

Dù Vân Lạc có điên cuồng như thế nào đi nữa thì ông Vân cũng không nghe thấy. Ông đá mạnh vào cánh cửa xập xệ, giơ cao con dao chẻ củi rồi cảnh giác đi vào bên trong.

Trong sân im ắng, không có thứ gì, mấy thùng nước đổ ngả nghiêng, lu nước cạn khô, trên sào trúc trống không, không có gì cả. Trong nhà cũng không có gì, không có hơi người, trên bàn phủ kín bụi, thì ra đã người đi nhà trống từ lâu.

Ông Vân trợn trừng hai mắt, trút giận bằng cách đá văng hết sào trúc và thùng nước trong sân, trên mặt ông mang theo vẻ buồn bực và phẫn nộ, tay nổi đầy gân xanh.

“Đáng chết! Chạy rồi ư? Để ta nhìn xem thằng nhãi nghèo hèn như ngươi có thể chạy đi đâu?”

Dám chạy à? Vậy phải bắt về, hắn nhất định phải chôn theo con gái ông, hắn đáng chết!

Ông Vân xoay người đi ra bên ngoài, bắt đầu hỏi thăm những nhà ở xung quanh.

“Đại tỷ, bà con xa nhà ta đang yên đang lành lại chuyển nhà hả? Ngươi có biết hắn chuyển đi đâu không?”

“Hắn đi hưởng phúc rồi. Nếu sớm biết hắn là con riêng của nhà họ Bạch thì lúc trước ta đã không ngăn cản con gái tiếp xúc với hắn, nếu không con gái ta đã được đi theo hưởng phúc rồi.” Trên mặt người phụ nữ có vẻ hơi tiếc nuối.

Ông Vân nghe thấy hai chữ con gái thì tức giận ngút trời, la lớn: “Hắn là đồ cầm thú, không bằng súc vật, hắn hưởng phúc hả? Hắn đáng chết!”

Người phụ nữ nhìn trong mắt ông Vân lộ ra sát ý nồng nặc thì con ngươi co lại, bị dọa sợ tới mức tay run cầm cập, lập tức đóng rầm cửa lại rồi khóa trái bên trong.

Ông Vân không thèm để ý, hỏi thăm cả đoạn đường, cuối cùng cũng tìm được nhà họ Bạch. Ông ngồi xổm trong một góc chờ Bạch Dương xuất hiện.

Lòng Vân Lạc nóng như lửa đốt, nhưng không có cách nào để ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông Vân xông vào nguy hiểm.

“Bạch Dương, để mạng lại!” Ông Vân lập tức xông lên, cầm dao chẻ củi bổ về phía Bạch Dương.

Bạch Dương không kịp đề phòng, cánh tay bị chém mạnh một nhát, quần áo rách tả tơi, máu tươi chảy ròng ròng. Hắn ta sợ tới mức ngã xuống đất, hoảng sợ nhìn cánh tay của mình, một dòng nước tiểu chảy ra từ thân dưới của hắn ta, chất lỏng màu vàng rơi tí tách xuống đất.

“Ngươi… Ngươi là ai? Ngươi biết ta là ai không? Ta phải bắt ngươi ngồi tù…” Bạch Dương còn chưa kịp uy hiếp ông Vân, đã bị ông chém thêm một nhát, cắt đứt “thứ của đàn ông”.

“Á á… “của quý” của ta…”

Lúc này Bạch Dương che chỗ bị thương của mình lại, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài, trên tay hắn ta dính đầy máu. Cơn đau lan khắp toàn thân, điều khiến hắn ta sợ hãi hơn nữa chính là, “của quý” của hắn ta, niềm kiêu ngạo của hắn ta, không thể bị hủy hoại được!

Hắn ta không nhịn được muốn thét chói tai, che chặt chỗ đó, như thể làm như vậy sẽ khiến nó trở lại bình thường.

“Người đâu, cứu mạng, ai đến cứu ta mau lên, tên điên, tên điên này. Phòng khám, mau đưa ta đến phòng khám!”

Sự việc xảy ra quá đột ngột, trong chốc lát mọi người đều khiếp sợ trước hành động của ông Vân, sau khi phản ứng lại thì rối rít đến giúp. Ông Vân lập tức bị khống chế, trên mặt ông hiện lên vẻ điên cuồng, không ngừng giãy giụa, con dao chẻ củi bị người ta giật lấy. Hai tay ông ra sức vùng vẫy, muốn thoát ra, hai chân liên tục đá về trước, tiến về phía cục thịt đẫm máu dưới đất rồi nhấc chân nghiền ép nó thật mạnh.

“Hắn đáng chết! Hắn giết con gái ta, hắn đáng chết! Hắn phải chôn theo con gái ta. Súc sinh! Súc sinh! Ha ha ha ha, không còn cục thịt này, ta xem ngươi còn hại người như thế nào, đáng đời ngươi lắm!” Lúc này ông Vân như người điên, liên tục nghiền nát cục thịt dưới đất, mãi đến khi nó biến thành một vũng máu nhão nhoét mới bỏ qua.

Tên súc sinh này có chết cũng đáng! Cuối cùng thứ hại người kia đã bị ta cắt đứt, sau này hắn sẽ không làm người xấu được nữa, Lạc Lạc, con có nhìn thấy không? Con ở trên trời có nhìn thấy không? Cha báo thù cho con rồi. Tiếc là cha vô dụng, không thể một đao chém chết hắn ta.

Bạch Dương đã được người đưa đi phòng khám từ lâu. Lúc này trước cửa nhà họ Bạch, ngoài ông Vân đang điên cuồng và một đám đầy tớ, còn có một chiếc xe ngựa bình thường đang đỗ ở cách đó không xa.

Vân Lạc muốn đi lên giúp, nhưng chỉ có thể đứng xem tất cả những gì xảy ra như người ngoài cuộc, không có cách nào ngăn cản.

Nàng trơ mắt nhìn sau khi đám tôi tớ này nhận được tin báo đã bắt đầu ra tay với ông Vân, chúng đánh gãy tay và chân của ông. Nàng trơ mắt nhìn ông Vân bị đám tôi tớ kéo đi như con rối gỗ vỡ vụn, chúng kéo lê ông tạo thành con đường đầy máu; trơ mắt nhìn Bạch Dương được khiêng về đang chém từng nhát một lên người ông Vân, nhất là chỗ đó của ông, bị Bạch Dương cắt đứt rồi băm nát, sau đó đút cho ông Vân ăn từng chút một.

Nước mắt Vân Lạc đã cạn khô từ lâu, nhìn khung cảnh máu me tanh tưởi này, nàng không khỏi nôn khan, khóe mắt trào ra những giọt nước mắt sinh lý, hai mắt đờ đẫn vô hồn. Nàng chết lặng nhìn tất cả những thứ đang xảy ra, sự thù hận điên cuồng trào dâng trong lòng. Nàng hận, hận Bạch Dương, hắn đáng chết!

“Được rồi, đừng làm hỏng kế hoạch lớn, đây là lúc thu lưới.” Một chất giọng trầm thấp vang lên, Vân Lạc ngơ ngác ngẩng đầu, không ngờ lại nhìn thấy Chung Hoài, thứ tử nhà họ Chung, đại ca của Chung Tịch, cũng coi như biểu ca của nàng.

“Ngươi ngồi mát ăn bát vàng, còn ta phải chịu hết tiếng xấu, người bị hủy hoại không phải ngươi nên ngươi mới nói nhẹ nhàng thế.” Bạch Dương đang có cục tức trong người nên cũng bất mãn với Chung Hoài.

Chung Hoài giễu cợt: “Nếu không có ta, một đứa con riêng như ngươi có thể trở về nhà họ Bạch sao? Có thể nắm giữ nhà họ Bạch to lớn trong tay sao? Có thể rút lui mà không hề hấn gì sau khi hại người sao?”

Bạch Dương bực bội: “Là ngươi đưa con khốn đó cho ta. Nếu không phải ngươi cho ta, ta có thể làm chết người sao? Rồi tại sao có những chuyện xảy ra ở phía sau, ngươi đúng là đứng nói chuyện không đau eo.”

“Hừ, ai làm ngươi chịu khổ thì ngươi đi mà tìm người đó, nổi điên với ta làm gì? Ta chỉ có lòng tốt nhắc nhở ngươi, dù sao nhà họ Chung đã ở trong tay ta, còn nhà họ Bạch thì tùy ngươi.” Chung Hoài khinh thường nói. Nói xong, y liếc mắt về phía người đàn ông bê bết máu rồi thờ ơ bỏ đi.

Bạch Dương nhận chiếc khăn tay mà người hầu đưa đến, lau sạch sẽ từng ngón tay, trợn mắt lườm ông Vân đầy căm hận, sau đó nhổ một ngụm đờm vào gương mặt đã thay đổi hoàn toàn của ông.

“Xúi quẩy! Người đâu, đẩy ta ra ngoài, chém ông ta thành từng mảnh, giải quyết hết đi, làm sạch sẽ một chút.”

Nhìn đồ đê tiện này lại thấy đau phía dưới, ông ta chết cũng đáng, là ông ta tự tìm phiền phức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play