Một canh giờ sau, Chung Tịch rời khỏi thư phòng.
Không lâu sau, Chung Hoài xách theo hộp thức ăn đi tới sân của Chung lão gia. Y bước vào cửa phòng, quan tâm nói: “Cha, mấy ngày nay cha thế nào? Con cố ý tìm đại phu nổi tiếng kê đơn thuốc cho cha rồi tự tay sắc thuốc, cha mau uống đi.”
Y mở hộp thức ăn ra, lấy ra một bát thuốc từ bên trong. Màu sắc đen xì, mùi hơi khó ngửi.
Chung lão gia cảm động nhìn Chung Hoài, cười nói: “Thật vất vả cho Hoài Nhi, có thể suy nghĩ cho cha như vậy. Nhưng mấy ngày nay cha đã thấy khá hơn nhiều, cảm thấy không cần uống thuốc nữa.” Dứt lời ông còn đá đá chân, ra hiệu cho Chung Hoài xem.
Sắc mặt Chung Hoài không thay đổi, nói: “Bởi vì đã khá hơn nhiều nên mới phải rèn sắt khi còn nóng, khỏi bệnh hoàn toàn mới được. Nếu để tái đi tái lại mới thật sự phải chịu khổ. Thuốc do đại phu này kê, nói không chừng chỉ uống một thang là khỏi rồi.” Y cầm bát thuốc đưa về phía Chung lão gia: “Cha, con vất vả sắc thuốc cho cha, không phải là cha sợ đắng nên không dám uống chứ?”
Chung lão gia trợn mắt thổi râu: “Sao có thể? Ta lập tức uống.” Ực ực, Chung lão gia uống một hơi cạn sạch, lật ngược cái bát úp lên trên bàn, hất cằm về phía Chung Hoài: “Uống xong rồi, con mau ra ngoài mang con dâu về cho ta. Đi nhanh lên, không đưa được con dâu về, ta không muốn gặp con.”
Chung Hoài cong môi, bật cười nói: “Vậy con đi trước, cha không muốn gặp con, vậy sau này con sẽ cho người đưa thuốc tới, cha nhớ uống thuốc, không thể ngại đắng mà lén đổ đi, con sẽ cho người giám sát.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT