Ngày hôm sau, Vân Lạc đi tới trước sạp hàng của Diệp Thanh Văn, nhưng trước sau vẫn không thấy người nào, trên sạp trống rỗng. Đợi hồi lâu cũng không thấy người xuất hiện, lông mày của nàng nhăn thành hình chữ xuyên 川, rõ ràng đã hẹn gặp ở đây, vì sao lại không tới?
Hay là hắn ta bỏ trốn rồi? Nhưng nhìn hắn ta không giống như người nói dối, vậy chỉ có một khả năng…
Vân Lạc có linh cảm không tốt, sắc mặt nàng nghiêm túc, môi mím chặt, nhấc chân tìm đến địa chỉ Diệp Thanh Văn nói với nàng ngày hôm qua.
“Có ai không? Diệp đại ca?” Vân Lạc liên tục vỗ lên cửa lớn của ngôi miếu nát, gọi to.
Gõ hồi lâu nhưng không có ai trả lời nàng. Trái tim của Vân Lạc như rơi vào trong hầm băng, lạnh tới mức hít thở không thông. Nàng không hề do dự, trực tiếp đá lên cửa, cánh cửa cũ nát lập tức bị đá văng.
Nàng bước nhanh vào, ngôi miếu này thật sự đổ nát, tường đổ, gió từ khắp nơi lùa vào, trống rỗng, cách đó không xa có một đống rơm, hình như có người đang nằm bên trên.
Vân Lạc bước qua, nhìn Diệp Thanh Văn bất tỉnh nhân sự, bên cạnh còn có một vò rượu, xung quanh nồng nặc mùi rượu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT