Mẹ nàng nấu ăn rất ngon, nhưng bà không hay nấu, chê mùi dầu mỡ, khói bếp. Bình thường đều là cha nàng nấu ăn, ừm, không thể nói ăn ngon, chỉ có thể nói là ăn được.
“Biết rồi, chỉ được cái tài lanh, mẹ thấy là con thèm ăn mới đúng.” Ánh mắt Tô thị dịu dàng.
Vân Lạc về nhà mình nên vô vùng thoải mái, vừa nằm trên giường đã ngủ luôn.
Ngày hôm sau.
“Cốc cốc cốc.” Có tiếng gõ cửa.
“Ai thế? Lạc Lạc ra mở cửa đi.” Ông Vân nói. Ông đang nói chuyện với cháu họ, phát hiện đứa cháu họ này không tệ, là người ưu tú.
“Ai vậy? Ra đây.” Vân Lạc vừa đi vừa hô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play