Đột nhiên bắt đầu nhớ Tiểu Hồng.
Trong phút chốc, trên thuyền hoa chỉ có tiếng nói chuyện của Trần Tân Phát và Bạch Liễu, còn những người khác, người thì uống trà, người thì ngắm cảnh. Trái lại cũng yên ổn không xảy ra chuyện gì.
Trần Tân Phát nói một lúc, cảm thấy không đúng lắm, sau khi liếc mắt với Bạch Liễu thì hai người dừng nói chuyện. Thuyền hoa hoàn toàn im lặng, âm thanh của thuyền hoa ở đối diện cũng truyền đến rõ ràng.
“Ta nói không đúng sao?”
Bạch Liên cười trong trẻo nói: “Sao thế được? Ta cảm thấy cô nương nói rất có lý, chắc hẳn đã đọc rất nhiều sách, không biết cô nương thích đọc sách gì? Có lẽ chúng ta có thể thảo luận đôi ba câu.”
Vân Lạc: “À, đọc rồi nhưng không thích lắm, chắc chúng ta không có gì để nói đâu.”
Bạch Liên suýt nữa không giữ nổi nụ cười, nói vậy là có ý gì? Xem ra vị biểu muội này của Tịch ca ca đến đây không có ý tốt. Nàng ta dừng một chút, ổn định lại vẻ mặt gượng gạo rồi cười mấy tiếng: “… Cô nương thật biết nói đùa.”
“Ngươi có ý gì? Ta thấy ngươi sợ sau khi nói chuyện với Liên tỷ tỷ sẽ thấy xấu hổ và không xứng nên mới không dám nói chuyện với tỷ ấy.” Vương Ngọc Ngọc không nhìn nổi cảnh Liên tỷ tỷ chịu uất ức, phải đứng ra nói chuyện.
Vân Lạc lạnh nhạt uống trà: “Ngươi nói đúng rồi đấy.”
Vương Ngọc Ngọc: …
Cảm giác như đánh vào bông, thật sự làm người ta khó chịu, nàng ta cau mày nhìn Vân Lạc: “Đúng là đồ nhà quê, ngoài mặt ra thì chẳng được nước gì.”
Vân Lạc hơi nghiêng đầu, cười khẽ: “Cảm ơn đã khen!”
Đám người Vương Ngọc Ngọc, Bạch Liên, Trần Âm: … Có phải người này bị ngốc không?
Chu Thiên: … Thật là thú vị!
Cánh đàn ông: … Cái đó cũng có thể tính là lời khen sao?
Vương Ngọc Ngọc tức đến nỗi thở hổn hển, nàng ta chống nạnh, chỉ tay vào Vân Lạc, nói: “Cái đồ nhà quê như ngươi, đừng tưởng ngươi mặc một bộ váy đẹp thì là tiểu thư trong thành. Ngươi chỉ là một con chim sẻ quê mùa muốn trèo cao thôi!”
Vân Lạc gật đầu, cười đúng lúc: “Ánh mắt ngươi không tệ nha, ta cũng cảm thấy chiếc váy cô họ chọn cho ta rất đẹp.”
Vương Ngọc Ngọc bị lời nói của nàng chọc tức đến mức mặt lúc đỏ lúc xanh, cảm thấy mình nói một tràng dài mà nàng chỉ nghe được mấy chữ “mặc váy đẹp”, có phải tai người này có vấn đề rồi không, tức chết Ngọc Ngọc mất thôi!
Đám người Bạch Liên: …
Cánh đàn ông: …
...
Bên kia, mấy người đàn ông vô tình nghe thấy cuộc đối thoại ở thuyền đối diện ngơ ngác nhìn nhau, rồi đồng loạt nhìn về phía Chung Tịch, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Trần Tân Phát khống chế khóe miệng, ho nhẹ một tiếng: “Không ngờ biểu muội của Chung công tử lại là người tuyệt như vậy,… Nói năng hiền lành lương thiện, còn suy nghĩ thì vừa đặc biệt vừa độc đáo.”
Phong Lưu phụ họa: “Đúng vậy, không hổ là biểu muội của Chung công tử, nói chuyện cũng hài hước y như Chung công tử.”
Bạch Liễu mỉm cười không nói, Đoàn Châu tiếp tục ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, không để ý tới thế tục.
Chung Tịch hơi bất ngờ với biểu hiện của Vân Lạc, nhưng trên mặt hắn không thể hiện điều gì, chỉ lạnh nhạt đáp lời.
Trải qua sự gián đoạn đó, bầu không khí giữa bọn họ cũng trở nên tốt hơn, mọi người bắt đầu nói chuyện làm ăn.
Bên phía các cô gái, Vân Lạc hờ hững uống trà, nhìn Vương Ngọc Ngọc đang khoác lác khoe khoang váy áo của mình đầy hứng thú, nàng ta đứng trên thuyền xoay một vòng, ánh mắt khinh thường và miệt thị còn không quên liếc nhìn nàng.
Nếu là nàng của trước kia, có lẽ sẽ thật sự bị hành vi vô lễ của nàng ta làm đau lòng, nhưng hiện tại, thật sự là không hề hấn gì, vở diễn miễn phí, cứ xem tạm thôi.
Nàng thản nhiên quan sát những người trên thuyền hoa, người mặc váy màu xanh nhạt có những cánh hoa rơi và mây khói chính là đại tiểu thư dòng chính của nhà họ Bạch - Bạch Liên, trông có vẻ dịu dàng hào phóng, đoan trang hiền thục, nhưng nàng biết, tâm tư cô gái này rất ác độc.
Cô gái mặc váy màu vàng nhạt thêu hoa là nhị tiểu thư dòng chính của nhà họ Trần, tên là Trần Âm, mặt mày thanh tú, dịu dàng đáng yêu, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với Bạch Liên, là bạn thân của nhau.
Còn cô nhóc theo đuôi có vẻ nhõng nhẽo tinh nghịch, có thể thấy rõ sự ngang ngược, hống hách trên mặt ở bên cạnh các nàng chính là Vương Ngọc Ngọc, cô con gái út được nuông chiều của nhà họ Vương.
Ngoài ba nàng ra, trên thuyền còn hai cô gái, một người mặt mày hào hùng khí khái, từ tư thế ngồi uống trà của nàng ấy có thể thấy đây là người thẳng thắn phóng khoáng, nếu nàng đoán không sai, chắc chắn là đại tiểu thư Chu Thiên của nhà họ Chu. Người còn lại đang cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nàng ấy vò chiếc khăn trong tay, cảm giác tồn tại tương đối thấp, không có ấn tượng gì.
Nàng không có ý định đến làm quen, trong lòng suy nghĩ xem lát nữa phải đối phó với âm mưu quỷ kế của mấy cô gái xấu xa kia như thế nào để giữ được thanh danh của mình.
Chỉ chốc lát, Vân Lạc đã thấy sau khi mấy cô gái xấu xa kia cúi đầu thì thầm một lúc, Trần Âm miễn cưỡng đi về phía nàng.
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng nàng lập tức vang lên. Đến rồi, cô gái kia mang theo âm mưu quỷ kế đến rồi.
“Liên tỷ tỷ mời ngươi đến ngắm hồ cùng bọn ta.” Trần Âm nhìn Vân Lạc như nhìn khúc gỗ, sự bất mãn trong lòng khiến giọng điệu của nàng ta vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Vân Lạc cụp mắt, thay vì đề phòng một cách bị động, chi bằng chủ động tấn công. Nàng ngẩng đầu, như thể không nghe ra sự bực bội của Trần Âm, cười tủm tỉm nói: “Được, vậy chúng ta mau qua đó thôi.”
Trần Âm hừ lạnh một tiếng, xoay người đi luôn.
“Biểu muội, mau tới đây ngồi, chúng ta vừa nói chuyện vừa ngắm hồ. Ngươi ở quê có thời gian ngắm hồ không?” Bạch Liên cười tươi rói, vẫy tay gọi Vân Lạc.
Vương Ngọc Ngọc che miệng châm chọc: “Liên tỷ tỷ, người nhà quê sao làm được mấy chuyện tao nhã như ngắm hồ, chắc ngày nào cũng phải cuốc đất làm ruộng thôi.”
Sau khi nghe thấy lời nói của Vương Ngọc Ngọc, vẻ mặt không vui của Trần Âm mới dịu đi đôi chút, ánh mắt nhìn Vân Lạc càng thêm vẻ khinh thường.
Khóe mắt Vân Lạc cong cong, nhìn kỹ sẽ phát hiện, đáy mắt nàng lạnh như băng. Nàng nói: “Sao ngươi biết ngày nào ta ở nhà cũng phải cuốc đất làm ruộng? Chẳng lẽ vì ngày nào ngươi cũng làm việc ở nhà nên mới suy bụng ta ra bụng người à?”
Vương Ngọc Ngọc tức đến mức giậm chân: “Đồ thấp kém này, ngươi nói với vẩn cái gì đấy? Sao bổn tiểu thư có thể làm việc được? Chỉ có đám tôi tớ không lên được mặt bàn mới phải làm việc.”
Ánh mắt Vân Lạc rơi trên người Bạch Liên đang rót trà, tầm mắt liếc qua liếc lại giữa Bạch Liên và Vương Ngọc Ngọc, cười như không cười, lúc này sự im lặng đã thắng tiếng nói.
Bàn tay đang rót trà của Bạch Liên cứng đờ giữa không trung, nụ cười trở nên gượng gạo, trong chốc lát, rót cũng không được, mà không rót cũng không được. Nàng ta đặt ấm nước lên bàn, cúi đầu, trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo.
Vương Ngọc Ngọc nhìn Bạch Liên, xong lại nhìn Vân Lạc, cảm thấy hơi bực mình. Đều tại con nhóc nhà quê chết tiệt này, nếu không phải tại Vân Lạc, sao nàng ta có thể nói ra mấy lời như vậy vào lúc Liên tỷ tỷ đang rót trà cho mọi người? Liên tỷ tỷ cũng thật là, rót trà lúc nào không rót, sao cứ nhất định phải rót vào lúc này?