Nói ra thì cũng phải trách tôi tham ăn.
Hôm đó trên đường về nhà, tôi đã đi vòng qua một quầy bán bánh cuốn bò.
Chỗ đó ánh sáng mờ mịt đến cả camera cũng không có.
Kết quả là khi tôi đi đến con ngách nhỏ thì đã có một miếng vải có mùi hăng đột ngột che kín mặt mình.
Sau đó tôi mất ý thức, khi tỉnh lại thì tôi đã ở trong một nhà xưởng cũ kỹ rồi.
Trước mặt tôi là Trần Việt, trong chiếc áo sơ mi trắng dính đầy bùn đất.
Trên mặt anh ta có một vết sẹo đỏ, từ khóe miệng kéo dài đến thái dương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play