Tử Ngọc đã rất nhiều năm không đi câu lươn, nàng sớm đã quên câu lươn là như thế nào, sau khi vào cung, đến cả ăn nàng cũng rất ít khi ăn.
"Vẫn chưa học thầy trả lại hết cho thầy hết đấy chứ."
"Ít ra còn biết dùng mồi để câu, thứ mồi thuận tiện nhất để câu lươn đương nhiên chính là giun ở trong đất."
"Có lẽ ngươi vẫn còn nhớ thứ đen thui đó nhỉ!" Ly Bạch nói xong, còn không quên nhắc nhở một câu.
"Dừng, dừng, dừng, ngươi đừng nhắc tới thứ đó nữa."
"Bây giờ chỉ vừa nghĩ tới liền thấy vô cùng ghê tởm, cũng không biết đến lúc đó có ăn nổi được không."
Nghĩ tới chuyện đã qua, Tử Ngọc lập tức có cảm giác ghê tởm, nôn khan một hồi nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT