Những viên đá quý rực rỡ tỏa sáng đến loé mắt dưới ánh nến, móng tay dài của chưởng quầy vô tình mà để lại một vết xước nhẹ trên tay vịn ghế.
"Mười lăm viên đá quý cực phẩm từ ngoại vực, mỗi viên có kích thước bằng một quả trứng và có màu sắc rực rỡ không thể tìm thấy."
Tử Ngọc đem biểu tình rất nhỏ của chưởng quầy, toàn bộ nhìn ở trong mắt, đúng lúc nhắc lời.
"Công tử muốn ra giá như thế nào?"
Trái tim chưỡng quầy kích động xuýt nhảy ra khỏi lồng ngực, thân là chưởng quầy Trân Bảo Lâu, nàng đã gặp qua vô số trang sức cùng trân bảo.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bảo thạch vừa tốt vừa nhiều như thế này, còn đầy đủ màu sắc.
Loại bảo thạch phẩm chất như này, đưa một viên vào vương công quý phủ, nhân mạch có được không phải thứ mà vàng bạc kia có thể so sánh.
Ở trong lòng chưởng quầy đã có tính toán, muốn đưa những bảo thạch cực phẩm này vào phủ cho phu nhân, tiểu thư chọn lựa.
"Một hộp hai vạn năm ngàn lượng hoàng kim, không bán lẻ."
"Nếu chưởng quầy không vừa ý, chắc hẳn Thiên Hạ Các ở đối diện sẽ thích."
Tử Ngọc âm thầm đề cao giá lên một khoảng lớn, cũng chừa lại cho chưởng quầy chỗ cò kè mặc cả.
"Hai vạn lượng hoàng kim, lần này bổn tiệm sắp phải táng gia bại sản, dù sao công tử cũng phải để lại cho ta một ngụm tiền cơm đi!"
Chưởng quầy không nỡ dời ánh mắt từ trên hộp đi, nhưng dư quang khóe mắt lại vẫn không rời, sợ rời mắt một cái hộp sẽ bị đánh tráo.
Một màn này đều bị Tử Ngọc nhìn hết trong mắt, khóe môi nàng khẽ nhếch, bất động thanh sắc chậm rãi duỗi tay lấy cái hộp.
"Công tử, chúng ta lại thương lượng một chút!" Chưởng quầy vội vàng nói.
"Hai vạn hai ngàn lượng hoàng kim, không thể nhiều hơn nữa!"
"Thành giao, chỉ thu tiền khi có hóa đơn, lại gói cho ta hai đĩa trang sức của tiểu hài tử."
Giá bán ra so với dự tính nhiều hơn bảy ngàn lượng hoàng kim, Tử Ngọc thấy tốt liền thu, cũng thừa dịp đang ở trong cửa hàng nên tiêu phí một phen.
…
Chờ Tử Ngọc mang theo một hộp trang sức, được chưởng quầy tự mình cung kính tiễn ra khỏi Trân Bảo lâu thì đã là một canh giờ sau.
Tử Ngọc cũng không có trực tiếp trở về khách điếm mà mang theo hộp trang sức đi dạo ở phố Tường Phúc, không phát hiện có người theo dõi mới đi vào tiền trang Tiền Thông.
"Chưởng quỹ, đổi một trăm lượng vàng." Tử Ngọc đưa ra một trăm lượng kim phiếu nói.
Trong quầy cao cao, chưởng quầy cẩn thận so sánh chữ trên tấm phiếu, liếc mắt nhìn thiếu niên ăn mặc hoa lệ.
"Chờ một chút!"
Thời điểm Tử Ngọc lưng đeo chín mươi bảy lượng vàng ra cửa, vừa nghĩ tới bị thu 3 lượng vàng phí thủ tục, nàng liền đau lòng đến co rút.
Thật đúng là bất kể thời đại nào thì tiền trang và ngân hàng đều là ngành có lợi nhuận cao nhất.
Khó trách có nhiều người không thích mang tiền mặt như vậy, bởi vì ra ra vào vào sẽ phải bị thu 3% phí thủ tục, cho dù có nhiều tiền cũng không chịu nổi a!
…
Một tuần kế tiếp, Tử Ngọc ra vào các tiền trang lớn, mỗi lần chỉ đổi mấy trăm lượng vàng, tích tiểu thành đại đều bị nàng thu vào không gian.
Trong thời gian đi dạo này, giá lương thực ở Vân Đô vẫn không giảm.
Lúc trà trộn vào sòng bạc, tình cờ nghe được có người đàm luận trên thị trường xuất hiện bảo thạch cực phẩm, bán được năm vạn lượng bạc một viên.
"Người có đẹp hơn nữa cũng là gian thương!"
Tử Ngọc thầm phun một ngụm, biết cơ hội vẫn luôn chờ đã tới.
Ngày hôm sau, Tử Ngọc dùng phương pháp tương tự, lấy giá ba vạn năm lượng vàng, bán ra 15 viên bảo thạch còn lại ở Thiên Hạ Các.
Tử Ngọc không có lại đi dạo mà trở về khách điếm, đang tựa vào bên cửa sổ tính toán việc rời đi thì thấy mấy gương mặt xa lạ lảng vảng ở cửa khách điếm.
Mấy người kia đi theo nam tử trẻ tuổi ra khỏi khách điếm, đều sẽ cách một khoảng mà theo đuôi, đôi mắt Tử Ngọc hơi lóe.
"Ha ha, không phải là hướng về phía ta đó chứ!"
Tử Ngọc nghĩ đến năm vạn bảy ngàn lượng vàng trong tay, quả thật là tiền tài động lòng người.