"Đa tạ ân cứu mạng của đại hiệp!"

Những hộ vệ đang đứng đều cung kính quỳ một gối xuống, ôm quyền tạ ơn.

“Không có gì, không nên ở chỗ này lâu nữa.”

Tử Ngọc nhìn lướt qua những chiếc xe rải rác phía sau, không khách khí liền cầm ngân phiếu trong tay Tiểu Ngũ, nàng nhận những thứ này là điều đương nhiên.

Về phần những người không ló đầu ra ở phía sau, đã chết thì chết, đến dũng khí chiến đấu cũng không có còn đợi người khác tới cứu.

"Hồng đại ca, đi thu chiến lợi phẩm thôi, ai còn thoi thóp thì cho thêm một nhát!"

Nàng quay trở lại xe la, dỡ hết hàng hóa trên hai chiếc xe xuống và đặt cái gùi trên lưng để lên xe.

Nàng ôm Tử Lạc đang ngủ say đặt vào trong xe, tiểu tử này vẫn còn đang ngủ khò khò.

Tử Ngọc nhẹ nhàng đắp chăn cho Tiểu Lạc, sau đó nhanh chóng thay một bộ y phục khô ráo.

Tử Ngọc ngồi trở lại chỗ đánh xe và thắp đèn lên, nàng cầm đại đao dính máu trong tay, nhìn quét qua hiện trường dưới ánh sáng của đèn .

Mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập khắp khu rừng, mưa dần dần nhỏ đi, không một ai dám lớn tiếng ồn ào.

Một số người nhát gan trốn ở đáy xe, sợ tới mức run rẩy bò ra khỏi đáy xe, không dám nhìn Tử Ngọc dù chỉ một cái.

Hồng Phi Dương nghe đến có thể thu chiến lợi phẩm liền thô lỗ xé một cái tay áo buộc vào miệng vết thương.

Trước kia lúc còn làm ở tiêu cục, hắn cũng không ít lần lục soát người chết, những người này giấu ngân phiếu và đồ đáng giá ở đủ thứ nơi.

Tiểu công tử chắc chắn chưa làm chuyện này bao giờ, càng không thể để hắn làm chuyện bẩn tay này, tay kia là chuyên dùng để giết người xấu, rất quý giá!

Trải qua trận chiến này, Hồng Phi Dương đều sùng bái Tử Ngọc một cách mù quáng, cho nên hắn xử lý những phần còn lại của trận chiến rất nhanh.

"Đại hiệp, bên kia có ba chiếc xe hàng đã thành vật vô chủ, ta đã cho người đưa nó tới cho ngươi." Tiểu Ngũ kiểm kê xong chiến trường, cung kính nói với Tử Ngọc đang ngồi trên xe la.

"Đưa ta xem có những gì trong đó!"

Tử Ngọc nghe có chiến lợi phẩm có thể lấy, liền không khách khí tiến lên xem thử.

Một xe hương liệu, một xe dầu ô-liu, xe còn lại chỉ có hai cây san hô cao hơn hai thước.

"Ta lấy xe hương liệu và dầu, phần còn lại thuộc về ngươi!"

Cây san hô đáng giá trong mắt người khác, nhưng đối với Tử Ngọc lại là vật vô dụng, huống hồ màu sắc cũng không thuần khiết, còn không hấp dẫn bằng hương liệu và dầu ô-liu.

"Cảm tạ đại hiệp ban thưởng!"

Tiểu Ngũ không dám từ chối, sợ chọc giận Tử Ngọc, thấy Tử Ngọc không có dư người đánh xe, liền chủ động để hộ vệ bị thương nhẹ nhất đánh xe giúp nàng.

Tử Ngọc hài lòng gật đầu, hiện trường chết nhiều người như vậy, đương nhiên cần đến thành Đồng Khâu báo án cho quan phủ.

Sau khi Tiểu Ngũ được Tử Ngọc đồng ý liền giao công lao đặt cho thương đội Vương gia.

Hắn tự hiểu thành mấy cao nhân đều không thích giao tiếp với quan phủ, cũng không thích có người quấy rầy sự thanh tịnh của mình, cho nên cần chủ động ngăn chặn hộ cao nhân.

Hồng Phi Dương quét dọn xong chiến trường liền dùng vạt áo bao lấy một đống vật phẩm nhỏ, mừng rỡ đến mức cười không thấy mắt nói.

"Tiểu công tử, thu hoạch hôm nay không nhỏ, ngươi xem!"

Tử Ngọc cầm đèn cầy lật xem thử, lá vàng, ngân phiếu, ngọc bội, một ít bạc vụn, đây đều là một số vật có kích thước nhỏ rất dễ giấu.

Ngân phiếu có hơn 400 lượng, xem ra cũng chỉ là một đám cướp nghèo, nhưng có còn hơn không, coi như là phí cho nàng ra sân.

“Ta chỉ cần ngân phiếu, những thứ còn lại đều thuộc về ngươi! Lấy kim sang dược đi băng bó vết thương đi, đừng để nhiễm trùng."

Tử Ngọc lấy ra một lọ kim sang dược ném vào trong vạt áo Hồng Phi Dương, rồi tiện tay lấy đi ngân phiếu.

Mệnh giá lớn nhất cũng chỉ có một trăm lượng, còn những thứ khác đều là mệnh giá nhỏ, hơn nữa còn có một mùi rất khó ngửi.

“Đa tạ tiểu công tử!"

Hồng Phi Dương cao hứng đáp, vàng bạc cùng số ngọc bội còn lại này chắc giá trị cũng khoảng 120 lượng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play