Nếu muốn có được một cuộc sống an ổn thì nhất định trả một cái giá tương ứng, không ai muốn nuôi không một đám người ngoài.
"Đỗ đại phu và Vạn phu tử, thật xin lỗi, đã làm cho các ngươi sợ rồi. Thực ra trên biển cũng như trên đất liền, khi có nguy hiểm xảy ra, ta sẽ cố gắng bảo đảm an toàn cho các ngươi."
"Tàu thuyền trên mặt biển rõ ràng là nhiều hơn rất nhiều, tình hình trên đất liền sợ là đã rất tệ. Bến tiếp theo là bến tàu Đô Giang, cũng là bến tàu cuối cùng chúng ta sẽ đỗ lại."
"Thuyền Hạ sẽ đến đó mua thêm thực phẩm, nếu các ngươi có gì cần mua, có thể lên bến tàu mua. Nếu không muốn lên bờ, cũng có thể dặn người đi mua hàng mang về cho các ngươi." Tử Ngọc nói tỉ mỉ với ba người.
"Chúng ta sẽ không lên bờ, như vậy quá phiền toái, sợ là sẽ làm chậm trễ hành trình. Khi nào bọn họ đi mua đồ, nhân tiện giúp chúng ta mua một ít là được."
Lục Minh liếc mắt nhìn hai người, thấy bọn họ đều lắc đầu liền chủ động nói.
"Cũng có thể, đừng tới quá gần mạn thuyền kẻo rơi xuống." Tử Ngọc nhắc nhở ba người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play