Điện thoại của Thẩm Biên Dã thuộc loại đắt tiền, chức năng tốt, camera rõ đến mức anh phóng to hình ảnh thậm chí có thể nhìn rõ nốt ruồi lệ nhỏ nhắn dưới mắt Tạ Viễn Tinh.
Nó nằm dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ, trên khuôn mặt trắng sứ, chấm đen đó điểm xuyết, vô cớ tăng thêm vài phần nguy hiểm nhưng cũng quyến rũ.
Trên sân khấu đã bắt đầu tiết mục tiếp theo, nhưng hình ảnh trên điện thoại của Thẩm Biên Dã vẫn dừng lại ở bản nhạc piano.
Hình bóng ngồi trước cây đàn piano chiếm trọn toàn bộ màn hình, điện thoại ở chế độ im lặng, giai điệu dường như theo tiếng đàn của đôi tay trên màn hình vang vọng dưới đáy lòng.
Thông báo trên cùng hiện lên, cố vấn học tập hỏi anh đi đâu, Thẩm Biên Dã cất điện thoại, rời khỏi tầng hai không có một bóng người, nhưng không đi về phía chỗ ngồi mà đi thẳng ra hậu trường.
Viện Khoa học và Kỹ thuật của Đại học A có tiền, phía sau lễ đường cũng làm cho ra dáng ra hình, tương tự như hậu trường rạp hát, còn có phòng chuyên môn, phòng thay đồ, phòng trang điểm và phòng chuẩn bị riêng.
Sau khi Tạ Viễn Tinh biểu diễn xong, còn phải cùng những người khác khiêng đàn piano xuống phía sau màn sân khấu, khi ra đến hậu trường thì Thạch Đình Đình vẫn còn ở đó đợi cậu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play