Anh về nhà quá ít, khiến cho Đại Oa và Nhị Oa cũng không nhớ thương gì anh, thậm chí còn nói không cần cha quay về. Tam Oa thì càng không có chút ký ức nào về anh, thấy Dịch Dương cũng chẳng khác nào thấy một người xa lạ.
“Chị dâu?”
Tiếng gọi của Lý Do kéo Lý Thính Vân ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô giật mình, cười gượng, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, đành kéo Tam Oa ra đỡ lời. Cô dịu dàng nói với thằng bé: “Tam Oa, lại đây, gọi cha nào.”
Tam Oa: “Uê... uê...”
Lý Thính Vân bối rối liếc nhìn Lý Do. Lý Do khẽ ho một tiếng rồi nói: “Chị dâu, chị ngồi đây một chút, em đi xuống lấy ít cơm mang lên.”
Nói rồi, cậu ấy vội vàng bước ra ngoài. Lý Thính Vân định nói rằng cô và bọn trẻ đã ăn rồi, không cần phải mang thêm, nhưng Tiểu Lý đi quá nhanh, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu, đành thôi.
Cô kéo một chiếc ghế ngồi trước giường, ôm lấy Tam Oa, lặng lẽ nhìn Dịch Dương. Dịch Dương có khuôn mặt khôi ngô, nhưng băng quấn trên đầu quá dày, che mất một phần trán.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play