Cô ta có vẻ ngoài dễ thương, rất nhiều thanh niên trong thôn Song Bản Kiều thích cô ta, miệng lưỡi cũng khéo léo.
Mới vừa rồi câu gọi “chị dâu” đầu tiên, nếu là nguyên chủ, có lẽ đã vui mừng khôn xiết.
Lý Thính Vân cau mày chỉnh lại: “Đừng có gọi lung tung, tôi với anh cô không có quan hệ gì. Chồng tôi cũng không có người em gái nào như cô.”
Từ Tuệ sững sờ, dường như không ngờ Lý Thính Vân lần này lại giận đến vậy, đến mức ngay cả việc gọi “chị dâu” cũng không cho phép. Sau khi phản ứng lại, cô ta cười nói: “Được, được, tôi không gọi chị dâu nữa.”
Lý Thính Vân không biểu lộ cảm xúc, định đóng cửa, lại nghe thấy Từ Tuệ nói: “Tiểu Vân, vậy những thứ anh trai tôi cần mua…”
Cửa đóng được một nửa, nghe giọng điệu chưa dứt của Từ Tuệ, ý tứ vẫn muốn cô làm kẻ ngốc bị lợi dụng sao?
Cô mạnh mẽ mở cửa ra, làm Từ Tuệ giật mình.
“Anh trai cô muốn mua gì, tự anh ta không biết mua à? Thứ anh ta cần mà còn phải nhờ một người phụ nữ đã có chồng đi mua giúp, anh ta còn là đàn ông không? Anh ta còn biết xấu hổ không?”
Cô dừng lại, liếc nhìn tấm vải màu xanh đậm ở góc khuất, lớn tiếng nói: “Cô tưởng anh cô là vàng ròng chắc? Cứ coi người khác là kẻ ngốc à? Tưởng mình giỏi lắm sao? Tôi nói cho cô biết, tiền trước đây dùng mua đồ cho các người tôi không bắt các người trả lại đã là quá nhân từ rồi, còn đến làm phiền nữa, tôi sẽ bắt các người trả lại tất cả những gì trước đây các người đã lấy từ tôi!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play